
ng bàn,
kiềm chế việc quay đầu sang bên nhìn Vũ Thiên. Cứ nghĩ đến việc mình và
cô ấy chẳng còn chút liêu quan nào, hắn cảm thây thật khó chịu.
"Không có gì? Tôi còn nghĩ cậu đang thất tình."
Thất tình? Chẳng lẽ hắn thích cô? Không thể nào!
Nhìn chiếc băng cá nhân hôm qua Vũ Thiên băng cho hắn vẫn còn trên cánh tay, nghĩ, cũng có khả năng...
"Tôi..."
"Ah, có đánh nhau kìa!" Lâm Hạo kêu lên, cắt lời Thiên Vũ.
Lại đổi đề tài! Thiên Vũ nghĩ, liệu cậu ta có thực sự quan tâm đến chuyên của hắn không vậy...
"Wow, mỹ nhân đại tỷ!!"
Nhìn theo hướng Lâm Hạo chỉ, Thiên Vũ thấy 2 phe, học sinh trường Orient và học sinh trường nào đó đang đánh nhau rất quyết liệt. Nổi bật là cô
gái thả tóc có đôi mắt...
"Là cô ta?" Thiên Vũ nhăn mày.
"Ai cơ?"
"Cậu biết cô gái mặc quần jean thả tóc kia sao?" Mỹ nhân mà Lâm Hạo nói chắc là cô ấy.
"Thủ lĩnh trường ta, cậu không biết?"
"Trịnh Ngọc Linh, 12A?"
"Hả?"
"Cô ấy là học sinh của Orient?"
"Nghe đồn là vậy, nhưng chẳng ai biết cô ấy tên gì, học lớp nào."
Họ đánh nhau ở khu công trình kiến trúc đang thi công gần trường học.
"Hình như họ đang muốn ngôi vị số một. Mà trường có thực lực mạnh nhất hiện nay là trường cũ của chúng ta, Ares."
"Trường cũ... thủ lĩnh vẫn là tên điên đó hả."
"Uhm... nhưng đại tỷ của trường ta cũng không tệ, dùng mỹ nhân kế đủ để hắn ta dâng tay đòi được trói rồi."
"Thiếu Phong, cậu có thể điều tra về vị thủ lĩnh này được không?" Thiên Vũ nói.
"Này, cậu bệnh nặng rồi đấy, Thiếu Phong đâu có đi cùng chúng ta?"
Cho đến bây giờ hắn mới nhận ra Thiếu Phong không có ở đây.
"Cậu ta đâu?"
"Ở lại trường làm gì đó rồi, tớ chịu."
Thiên Vũ vừa quay đầu lại phía trận đánh đã thấy họ giải quyết xong. Vẫn là Orient chiến thắng.
Cô gái xinh đẹp nở nụ cười, xóa bỏ hẳn ấn tượng về khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ Thiên Vũ thấy lúc ban đầu.
Nhưng điều khiến hắn ngừng thở, lại không phải là nụ cười kia, mà là chiếc cặp sách cô ấy đeo trên vai.
Chiếc cặp kia, giống y hệt cái của Vũ Thiên.
Xoẹt xoẹt xoẹt... Giữa sân trường vắng vẻ là bóng dáng một cô gái đang cầm chiếc chổi lớn ra sức quét.
Mộc Thanh thở dài chán ngán. Vừa rồi
mấy người họ muốn ở lại giúp cô nhưng cô đã đuổi họ đi hết. Vì lát nữa
là giờ hẹn giao chiến với cái trường nào đó ở ngoài chứ không phải ở
cổng trường như mọi hôm, cô không muốn họ ở lại muộn hơn nữa.
Cô cũng chẳng để ý nổi mình quét được bao lâu rồi, nhưng đại thể là cũng sắp xong...
Đang quơ qua quơ lại cái chổi thì Mộc Thanh thấy một đôi giày hiện ra trước mặt.
Ý? Giờ này ngoài bác bảo vệ còn có học sinh sao?
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Thiếu Phong.
"Cậu..." Mộc Thanh giật mình.
Thiếu Phong đã đứng trên tầng 2 quan sát cô từ rất lâu. Hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại kiên nhẫn được như vậy.
"Rõ tàng là rất muốn họ ở lại giúp, sao lại cố đuổi họ đi." Thiếu Phong đang nói đến mấy người vừa rồirồi muốn giúp cô.
"Sao... sao cậu biết?"
Dùng tay lau lau vết bẩn trên mặt cô, hắn thầm nghĩ, sao mặt cô hay dính bẩn đến vậy. Nhưng nhìn vậy cũng rất đáng yêu mà....
"Này, bỏ tay ra." Gạt tay hắn ra.
"Cậu có ghét tôi không?" Thiếu Phong chợt hỏi.
Mộc Thanh nghĩ nghĩ, ngày đầu hắn
chuyển đến đã có người tới tỏ tinh, nhưng nói chưa đến 3 câu cô gái kia
đã ôm mặt bỏ chạy. Cô lại rất ghét những kẻ cậy mình giàu có, đẹp trai
mà khinh thường người khác nên cô đã muốn nháo một trận khiến hắn mất
mặt. Vậy mà lúc đó hắn chỉ nhìn cô ngẩn người một lúc, sau đó mỉm cười
coi như không có gì, đã thế hôm nay còn hỏi cô có ghét hắn không?
"Không." Mộc Thanh lắc đầu. Qua mấy ngày học cùng lớp, cô thấy tư cách làm người của hắn không có vấn đề gì cả.
"Vậy... cậu có thích tôi không?"
"Tất nhiên là không!" Không ghét đâu có nghĩa là thích chứ.
"Nhưng tôi thích cậu."
Hắn vừa nói ra câu này, cô trợn tròn mắt, hắn cũng suýt trợn tròn mắt. Hắn đâu có chủ ý nói ra câu này!
Mặt có chút nóng, Mộc Thanh đang định lùi lại phía sau cho đỡ ngượng thì cánh tay hắn bỗng vòng qua thắt lưng cô, kéo cô lại thật gần cơ thể ấm áp của hắn.
"Này! Cậu làm cái gì vậy?" Mộc Thanh cuống quít, dùng tay cố đẩy hắn ra.
Hắn cũng không biết mình đang làm gì, chỉ nghĩ không muốn cô giữ khoảng cách xa hắn.
Nhìn khuôn mặt khả ái, cánh môi hồng
hồng của cô, hắn đã ngoài dự liệu lại càng ngoài dự liệu hỏi cô một câu: "Cậu đã từng hôn bao giờ chưa?"
"Chưa." Đáp lại theo bản năng.
Mộc Thanh vùng vẫy mãi vẫn không thể thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn.
"Tôi cũng chưa."
Chưa kịp nghe hiểu câu nói của hắn,
Mộc Thanh đã thấy khuôn mặt hắn áp sát, cảm giác được làn môi nóng bỏng
của hắn áp lên môi mình. Đầu lưỡi mềm mại của hắn