
kay."
oOo
Tiết 3, Thiên Vũ bảo có chuyện cần nói rồi kéo cô ra ngoài.
Ánh mắt các cô gái lại sắp biến thành tia laser thiêu đốt 2 bàn tay đang nắm lấy nhau kia. Rốt cuộc quan hệ giữa họ là thế nào vậy??
"Cậu... làm gì thế..." Vũ Thiên thật sự cảm thày rất mất tự nhiên khi đứng trước mặt hắn.
"Cậu đang tránh né tôi sao?" Hắn rất buồn bực.
"Không có..." Vũ Thiên cúi gằm mặt.
"Rõ ràng là vậy!"
Ngừng một chút hắn nói tiếp "Tôi biết hôm qua đã làm cậu khó xử, nhưng
Vũ Thiên... tôi... tôi thích cậu." Hắn lấy tất cả dũng khí của mình ra
để nói một câu này.
Vũ Thiên ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt chân thành sâu thẳm như bầu trời đêm của hắn.
"Tôi rất thích cậu..." Lần thứ 2 nói hắn cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
"Tại sao..." Cô thì thầm.
"Tôi cũng không biết. Nhưng tôi biết tôi thích cậu." Vậy nên xin cậu đừng tỏ ra xa cách với tôi.
Quái thật, sao tim cô lại đập nhanh thế này?
Bất chợt, Vũ Thiên nhớ ra, đây không phải là lần đầu tiên cô được nghe câu nói này.
"Vì tôi xinh đẹp sao?" Giọng nói Vũ Thiên bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
"Không phải!" Hắn vội
vàng phủ nhận. Nếu cô nghĩ hắn thích cô chỉ vì khuôn mặt thì cô sẽ thật
sự ghét hắn. Nhưng hắn lại không thể giải thích vì sao hắn thích cô.
"Không phải sao? Nhưng ngoài khuôn mặt này, tôi không thấy mình có điểm gì đáng để cậu thích cả." Vũ Thiên gạt tay hắn ra.
"Xin lỗi, tôi đi trước." Cô bỗng cảm thấy đau... hắn cũng là người như vậy sao?
Vũ Thiên không thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý 2 năm trước.
"Vũ Thiên... tôi..." Hắn hoàn toàn thất bại.
.........
Trong canteen.
"Nghe nói hôm nay cậu
tỏ tình với người ta." Lâm Hạo dùng ánh mắt thương cảm nhìn bộ mặt ỉu
xìu của Thiên Vũ: "Thất bại sao?" Thực ra Lâm Hạo cũng không cần câu trả lời.
"Sao cậu biết tôi tỏ tình..."
"Cả trường biết chứ
đâu phải mình tôi. Tuy cậu đứng khá xa nơi mọi người hóng hớt, nhưng ba
chữ 'tôi thích cậu' thì ai cũng nghe rõ. Cậu nói thật hùng hồn ahhh."
"...." Thiên Vũ chẳng buồn trả lời.
"Muốn cao thủ tình trường tôi đây giúp cậu sao?"
"Cô ấy không phải cô gái bình thường."
"Nhưng chắc chắn cậu đã sai ở chỗ nào đó, chứ cô ấy không thể lạnh lùng từ chối cậu được."
"Cô ấy nghĩ, tôi thích cô ấy chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Nhưng tôi không..."
"Thích một cô gái chỉ
vì khuôn mặt của cô ấy? Cái này áp dụng trong tình cảm nghiêm túc thì
không thể chấp nhận được... Nhưng khoan đã, cậu nói ai xinh đẹp cơ?" Làm Hạo liến thoắng một hồi cũng chợt ngừng lại.
"Vũ Thiên."
"Vũ Thiên?"
"Ừ. Cô ấy chính là..." Thiên Vũ nhìn hắn thì thầm "Cậu không cần phải biết."
Lâm Hạo đang đợi sắp được nghe tin động trời thì như bị ai đó đạp xuống hố.
"Đối với tôi mà cậu cũng thần bí như vậy sao?" Lâm Hạo trừng mắt oán hận.
"Ừm." Hắn cũng không thích việc hắn biết cô là đại tỷ, với lại đây là bí mật của cô, hắn sẽ không tùy tiện nói ra ngoài.
"....."
"Bác Tần."
"Cháu đến rồi sao?" Người được gọi là bác Tần ngạc nhiên pha lẫn vui sướng nhing Vũ Thiên.
"Vâng." Hôm qua Vũ Thiên đã goị điện đến nhắn trước với bác Tần, hôm nay Vũ Thiên dẫn mọi người tới võ quán.
"Cháu gái, cháu đã lớn và xinh đẹp thế này sao? Làm lão già này không nhận ra."
"Hì hì, bác cũng vẫn rất phong độ mà." Gặp lại người mà mình kính trọng trước nay, Vũ Thiên cũng rất vui.
"Chúng con chào sư phụ!" Âm thanh lớn vang lên phía sau lưng Vũ Thiên.
Tần Kiếm nghiêng đầu nhìn đội ngũ học sinh phía sau cô cháu gái: "Họ là những ngươic bạn mà cháu nói đấy hả?"
"Vâng." Vũ Thiên cười cười nhìn một chút căng thẳng trên gương mặt họ.
"Ta còn chưa dạy các cháu cái gì, sao đã gọi sư phụ? Nào các cháu vào phòng thay võ phục đi."
"Vâng."
Nhìn lũ trẻ bước đi, Tần Kiếm không khỏi nhìn Vũ Thiên
cảm khái: "Ta thật muốn được trở lại tuổi trẻ quá đi thôi... Vũ Thiên,
không biết giờ ta có thắng nổi cháu hay không nữa. Cháu không thay võ
phục sao?"
"Cháu đâu dám so với bác chứ! Chỉ là cháu muốn đi mua chút đồ ăn cho họ, lát nữa họ tập xong sẽ rất mệt.
Tần Kiếm dịu dàng nhìn Vũ Thiên nói: " Cháu đã trưởng thành, không còn là cô bé u buồn trước kia mà ta thấy nữa rồi."
"Vâng, bời vì cháu đã tìm được những người bạn thật sự..."
..................
"Này cô bé xinh đẹp, đi cùng bọn anh nhé?"
"Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra! Tên xấu xí như ngươi, ai mà thèm chứ!"
Bùi Đức híp mắt nguy hiểm nhìn con bé trước mặt, dám nói hắn xấu xí sao?
"Cô em không hiểu tình trạng của mình hiện tại sao?" Những tên phía sau Bùi Đức cũng cười ngả ngớn.
"Tao mà phải sợ lũ đầu đường xó chợ chúng mày sao? Khôn hồn thì chúng mày cút ngay đi, đừng để tao cáu."
Cô bé vẫn rất hùng hồn.
"Ha