Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323180

Bình chọn: 7.5.00/10/318 lượt.

Vũ cũng không có ở đó. Gia Bảo gọi điện cho Lâm Hạo không được đành gọi điện cho Thiên Vũ, nhưng điện thoại lại
thông báo máy bận… Sự lựa chọn cuối cùng là Thiếu Phong…

"Alô?" Tuy đang gặp rắc rối nhưng thật hiếm khi Gia Bảo mới gọi điện nên hắn đành nghe máy.

"Anh Phong, anh có biết…"

"Bây giờ cậu có thể nghe điện thoại nữa sao? Chết tiệt…"

Cạch… Gia Bảo chưa kịp nói hết đã nghe tiếng điện thoại của Thiếu Phong bị ném rơi xuống đất.

"Nói thật đi, con bé ôm cậu là ai?"

Ô hô, là giọng chị Mộc Thanh! - Gia Bảo vẫn ôm điện thoại nghe tiếp.

"Vậy ra cậu đang ghen?" Thiếu Phong nói.

"Ghen…. Ai ghen cơ chứ! Á…. Buông ra, cậu lại cưỡng hôn tôi…"

"Thích tôi rồi thì cứ nhận đi…"

"Ai thích cậu chứ! Tránh raaaaaa…"

"Con bé mà cậu nói, cậu không cần quan tâm. Bởi người tôi chỉ thích chỉ
có mỗi mình cậu…. Cậu hãy thừa nhận rằng thích tôi đi." Thiếu Phong nhẹ
giọng nỉ non.

"A…"

Đến đây Gia Bảo mặt đỏ tía tai cúp máy.

"Gia Bảo, Thiếu Phong hắn có biết Thiên Vũ ở đâu không?"

"Anh Phong chắc là... không biết đâu..." Gia Bảo cúi gằm mặt nói.

Không nhận ra sự bất thường của Gia Bảo, Vũ Thiên hiện tại thực sự rất
nóng nảy. Cái tên này điện thoại sao lại không gọi được đúng lúc này cơ
chứ! Cho nên cô đợi, đợi đến giờ đi học…

……………………..

Vũ Thiên vừa mới đến trường đã có một bạn nữ nói rằng Thiên Vũ đang đợi
cô ở sân bóng rổ. Cô quá nóng lòng liền chạy tới sân bóng rổ. Nơi đó
chẳng có ai, rồi cô cũng chẳng hiểu thế nào đã bị người ta nhốt vào
phòng chứa dụng cụ thể dục. Cái chuyện này là sao? Cô chỉ đi vòng quanh
để tìm hắn, vậy mà… cô lại bị lừa! Điện thoại đâu? Điện thoại để trong
cặp…. Vũ Thiên thật sự rất muốn gặp hắn, bất chấp nỗi sợ bóng tối mà
kiên trì đập cửa, đạp cửa. Những tiếng uỳnh uỳnh liên tục phát ra mà
chẳng một ai nghe thấy, vì sân bóng rổ hoàn toàn không có người.

Còn kẻ đầu sỏ, tất nhiên là Lan Hoa, thì đang cười sung sướng. Cô ta đã
tính hôm nay là ngày không có lớp nào học thể dục để nhốt Vũ Thiên, vì
cô ta đã biết Vũ Thiên sợ bóng tối từ lần trước. Với lại Lan Hoa cũng
chẳng quan tâm Vũ Thiên được cứu hay không được cứu, bởi ổ khóa là do cô ta mang đến, dù có người nghe tiếng kêu của Vũ Thiên cũng sẽ phải đợi
người tới phá khóa! Haha… dám đánh đập đe dọa ta, dám làm mất mặt ta
trước bao nhiêu người… thù mới nợ cũ chồng chất mà không trả thì không
phải Lan Hoa này!

……………………..

Không biết đã qua bao lâu, Vũ Thiên vẫn chỉ im lặng ngồi trong bóng tối. Thực ra cũng chẳng phải tối lắm vì có chút ánh sáng từ bên ngoài chui
từ kẽ cửa vào trong… Thiên Vũ sẽ tới mà…

Cô đoán vậy. Nhưng cái suy nghĩ đó đã giúp chính cô giữ bình tĩnh, không nhớ tới những kẻ đã bắt cóc cô mà chỉ nhớ tới hắn. Đúng rồi, người xuất hiện lúc cô cần nhất lúc nào cũng là hắn, cho nên… lần này cũng sẽ là
hắn. Cô chỉ cần ngồi đợi….

Uỳnh uỳnh!

"Vũ Thiên, cậu ở trong đó sao?"

Cô mỉm cười, hắn thực sự đã tới rồi.

"Thiên Vũ…"

"Đúng là cậu?"

Gia Bảo vừa gặp hắn đã hỏi Vũ Thiên, hắn liền nhanh chóng đi tìm cô
nhưng không thấy. Hỏi mãi mới có người nói nhìn thấy thủ lĩnh và một cô
gái nào đó đi tới sân bóng rổ. Hắn thật sự không nghĩ cô sẽ ở đây nhưng
vẫn muốn thử, ai ngờ lại nghe tiếng cô trả lời… Thiên Vũ thật sự rất lo
lắng cho tình trạng hiện tại của cô, hẳn là cô đang rất sợ?

“Đừng sợ, tôi sẽ gọi người đến mở cửa ngay.” Hắn lôi điện thoại từ trong túi ra mới phát hiện nó đã hết pin. “Để tôi đi tìm bảo vệ… cậu cố đợi
một chút…”

“Đừng đi.”

Cô nói rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để hắn nghe thấy… Và hắn dừng bước.

“Đừng đi…”

“Vũ Thiên?” Hắn lo lắng gọi.

“Tôi sợ. Cậu cứ đứng ở đó cũng được.” Vũ Thiên thì thầm.

Thiên Vũ tay chân luống cuống không biết nên làm gì cho phải. Chẳng lẽ cứ để cô ngồi mãi trong đó? Hắn đành phải thử một chút…

“Cậu… ngồi dịch sang bên phải đi.”

Rầm! Rầm! Rầm!

Vũ Thiên kinh ngạc nhìn kẻ mới phá cửa xông vào. Hắn là quái vật chắc??
Cô vừa mới ra hiệu cho hắn là mình đã ngồi sang bên phải, chẳng bao lâu
sau cái cửa đã tan tành… trong khi cô không thể làm cái cửa dịch chuyển
dù chỉ một chút!

Hắn ngồi xuống trước mặt cô, hỏi: “Cậu có thể đứng dậy chứ?”

“Không.” Cô bình thản đáp lại.

“Vậy thì…”

Hắn vừa định bế cô lên thì đã bị cô nhào đến ôm thật chặt khiến hắn suýt thì ngã ngửa ra sau. Vũ Thiên hiện tại đang ngồi trên đùi hắn, hai tay
thì quàng trên cổ… khiến mặt hắn trở nên đỏ một cách bất thường. Nhưng
hắn cũng chỉ im lặng hưởng thụ khoảnh khắc này, cho đến khi cô lên
tiếng.

“Cậu còn nhớ một cô bé trong siêu thị … được cậu tặng chiếc chong chóng không?”

“Ơ… có...”

“Cô bé ấy thế nào?” Vũ Thiên nghiêm giọng hỏi.

“Thế nào… là thế nào?”

“Cậu thích cô bé đó sao?”

Hắn toát mồ hôi. Sao cô lại biết nhỉ? Việc này kiên quyết k


80s toys - Atari. I still have