
ường lại cho hai người ở đây đó!Tôi đi công chuyện lát!-chị Rae Ah cười rồi bước đi khỏi phòng
Rae Ah vừa bước ra đã thấy ngay người con trai đứng trước mặt mình,y như đang đợi cô vậy,khẽ nghiêng đầu chào,Rae Ah hỏi:
-Dạo này vẫn khỏe chứ?
-Bình thường!-người con trai đó đáp
-Họ...vẫn khỏe chứ?-Rae Ah dè chừng hỏi
-Vẫn tốt!Còn chị khỏe chứ?-người đó hỏi
-Chị vẫn khỏe!
-Ừm!
-Hình như em đang đợi chị hả?
-Không có!
-Vậy là...nhìn em ấy sao?
-Ừ...mà cũng không!Nhìn thì sao cũng có người lo rồi!
-Không ngờ em trai của chị cũng biết yêu rồi!
-Chẳng lẽ chị không cho em yêu sao,Shin Hyun Yeon?
-Em biết ý chị mà!Đừng như chị nhé cậu em trai của chị,ráng mà giữ lấy mất rồi tìm lại không được đâu!
-Em biết mà!Chị yên tâm đi!Em sẽ không như chị đâu!
-Ừm!
-Chăm sóc cô ấy giùm em!-người đó căn dặn
-Chị biết mà!Em cũng giữ gìn sức khỏe nha!Ráng mà học đừng có mà chơi bời nữa!-Rae Ah nói
-Em biết mà!Em và ba mẹ luôn chào chị trở về nhà!
-Chị cũng mong sẽ về nhà được...nhưng mà...chắc phải một thời gian nữa!-Rae Ah lắc đầu
-Ừm em biết mà!Cố vượt qua đi!Chị là Hyun Yeon mạnh mẽ mà đúng không?Đừng sống trong đau khổ của quá khứ nữa!-người đó an ủi
-Cảm ơn em!Chị đúng là có phước mới có được đứa em như em đó!
-Thôi em đi trước tạm biệt chị!!!!-người đó quay người đi vậy tay chào tạm biệt
Rae Ah đứng nhìn bóng lưng người con trai đó khuất dần mới quay người bước đi,trong tâm trí của cô lúc này suy nghĩ rất nhiều thứ,cô biết rõ tính của đứa em trai này hơn ai hết,từ nhỏ đến giờ người em này chưa từng biết yêu ai cả nói chi mà thật lòng nhưng lần này lại khác,cuối cùng cũng có người trị được thằng em bất trị này rồi
-Cuối cùng em cũng có người trị rồi!-Rae Ah thầm cười rồi bước đi
Tôi cùng anh Dong Hwa ngồi trong phòng y tế,phải nói không
khí hôm sao ngột ngạt thế nhỉ???Y như đang ở trong lò thêu ấy,thấy khó chịu vô
cùng!
-Je Jae em bị sao à?-anh Dong Hwa hỏi
-Bị gì là gì?-tôi ngờ nghệch hỏi
-Thì em xem!Trán em toàn mồ hôi không kìa!-anh chỉ vào trán
tôi
-Hả?Có sao???Sao em không biết nhỉ???-tôi cười xòa
-Còn nói không?Trông em có vẻ hồi hộp lo lắng quá vậy!!!Sợ
anh làm gì em sao?
-Làm gì là gì chứ???Anh cứ nghĩ sai cho em à!!!
-Còn nói nữa!!!Anh có làm gì em đâu!
-Đã nói em không có mà!!!
-Thật chứ???Em muốn vầy đúng không?
Vừa dứt câu anh Dong Hwa kéo tôi lại gần,môi chạm môi mắt đối
mắt,tôi mở to con mắt ngạc nhiên nhìn anh,anh buông tôi ra cười "đểu"
-Coi như anh làm như ý muốn em rồi nhá!
-Anh...xấu xa!-tôi quay mặt đi mặt đỏ bừng bừng cả lên
-Anh xấu xa sao?Vậy anh hôn thêm bây giờ?-anh trêu
-Có ngốc mới cho anh hôn đó!
-Chắc chưa?-anh nhướn mày hỏi
-Ừ thì...có ngốc mới hôn anh mà!Em nói không đúng sao?
-Vậy thì...em hãy làm cô bé ngốc đó nha!!!
-Không...em không làm cô bé ngốc đó đâu!
-Tại sao?
-Bởi vì sẽ không có cô bé ngốc nào để anh hôn cả mà chỉ có
Park Je Jae ngốc nghếch mà thôi!
-Như vậy cũng như nhau thôi!Cô bé ngốc là Park Je Jae mà!
-Ý anh là em ngốc sẵn rồi sao?
-Không,mà đã vậy từ lâu rồi! -Hứ!Ghét!Em không cần nữa!-tôi
hờn dỗi
-Em không cần anh cho người khác đó!
-Cứ cho đi!Không cần,không cần!! -Thôi mà!Đừng giận nữa anh
mới thương!Anh hôn bù nhé!
-Không cần anh hôn!
-Nhưng anh thích!
-Thích thì kiếm ai đi!
-Có sẵn trước mặt này! *Chụt*
Anh Dong Hwa hôn lên má tôi,bộ mặt tôi có gì để anh hôn lắm sao?Nhưng mà
được hôn cũng sướng!!!
-Vậy được chưa?Coi như anh đền bù rồi nhá!!!Đừng giận nữa nha!
-Anh đúng là gian xảo mà!
-Em như vậy coi như hết giận anh rồi nha!!!
-Ừ!
-Hura!!!Je Jae của anh ngoan nhất!Lát anh chở em về nhà nha!!!
-Ừm!
-Ừ!Vậy em mau nghỉ đi lát anh học thể dục xong sẽ lên tìm em!-anh Dong Hwa
đỡ tôi nằm xướng giường
-Anh đi học đi!Em ở đây không sao đâu!
-Ừ!
Nói rồi anh Dong Hwa đi ra khỏi phòng,còn tôi bơ vơ lẻ loi giữa căn phòng y
tế rộng lớn này cảm thấy hơi buồn buồn và cô đơn sao ấy???Bất giác khuôn mặt ai
đó hiện lên trước mắt tôi,nó mờ ảo sao ấy nhưng mà tôi nhanh xua tan nó,sao tôi
lại nghĩ đến anh chứ?Sao lại là anh mà không phải anh Dong Hwa???Chắc bị té đau
chân nên thành ra đầu cũng choáng mà gây ảo giác!!!Chắc vậy!!!Mà cũng ngộ đáng
lí ra tôi bị thế này lúc nãy tên Hyun Woo ấy phải cười hả hê ấy chứ!Chắc hắn
đổi tính chăng?Mà thôi lo ngủ lấy sức rồi hả tính tiếp!
.. . . . . . . . .
-Je Jae!-ai đó gọi tôi lay lay người
-Uhm...ai vậy??-tôi mơ màng hỏi
-Là anh...em tỉnh rồi anh đưa em về!-người đó nói
-Anh Dong Hwa...là anh hả? -........Ừm......-người đó lú