
gụy biện cũng ko thể khiến ai gật đầu tin tưởng lời cô được nữa. Thật
đáng hổ thẹn, cái tên mà
cô si mê một thời giờ lại hạ thủ vô tình, đem cô ra làm lá chắn chóng
mũi giáo quân địch. Cao tay, rất cao tay! Ko hổ cô hao tâm khổ tứ để mắt đến.
Thả phắt tờ giấy xuống đất, ngấm ngầm lấy gót dày mà chà, mà đạp mà giận cá chém thớt mà xả đống hận, mà báo đống thù, Gia Băng mím chặt đôi môi tai tái, ánh mắt thấp thỏm phủ lên người 2 đấng sinh thành đại ca trước mặt, lòng dấy lên muôn nỗi lo lắng triền miên về an nguy long thể của
mình.
Cô nhất định sẽ bị cha lột da xẻo thịt, sẽ bị mẹ lấy roi quất tới tấp
vào mông dạy dỗ cho xem. Nhất định thế! Ai chứ hai người này vì danh dự
gia tộc, họ ko màng máu mủ ruột rà đâu, từ khi cô sinh ra vốn đã rõ rồi. Nhưng bố mẹ à, có xử thì xử con bé 6 tuổi ngu xuẩn ấy, đừng xử oan
người tốt, con vô can, con trong sạch, con ko có làm gì hết.
Nước mắt ngắn nước mắt dài ảo não đẩy di chúc cho đám tinh linh nhàn rỗi thêm mắm đổ muối, Gia Băng đưa tròng mắt ngân ngấn nước giả bộ vô tội
nhìn Hàn phu nhân tao nhã ngồi trên bàn ăn, sau một hồi liếc mắt ngọc
đưa tình với mảnh giấy còn ấm thẳng phau kia thì từ tốn hạ nó xuống, đặt ngay ngắn trên mặt bàn, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng tiếp xúc đôi
đũi bạc lấp lánh...
Thấy động, Gia Băng giật mình nhìn chằm chằm vào từng nhất cử nhất động
của đôi đũa, cả người đồng loạt đặt chế độ phòng bị. Đôi đũa đó mà dùng
làm ám khí, thể nào cô cũng vào viện kiểm tra thần kinh vì hoảng loạn
cho xem. Vừa mường tượng cảnh mình 3 đầu 6 tay tránh đạn mẹ phóng tới
trong tư thế quan âm nghìn mắt nghìn tay mà Gia Băng ko khỏi rùng mình
run rẩy. Nhưng, ngoài dự đoán của cô, mẹ cô chỉ cầm đũa gắp miếng thịt
gà nước thơm phức trên đĩa rồi ngon lành ngũ mã phanh thây nó, khoái trá cho vào miệng, như thể, chẳng có việc gì xảy ra, như thể, cái tờ giấy
bỉ ổi kia chẳng khác gì ngoài tờ rơi tuyển dụng ca sĩ bay lả tả trên
đường.
Mẹ cô ko giận? Ko thể nào! Kinh ngạc quá đỗi trước kết quả ngoài dự
đoán, mắt Gia Băng loé lên những tia hi vọng: mẹ, con có thể nghĩ mẹ về
phe con, tin tưởng con được ko?
Thầm tát mình vài tát cho tỉnh ngộ, Gia Băng dặn lòng ko được mất cảnh
giác, hành động của mẹ cô cũng giống như hành động của mấy tên cai ngục
xưa mà thôi, trước khi chém phựt đầu tử tù, phải cho nó ăn no hưởng thụ
lần cuối, cô bất quá cũng là tên tử tù đáng thương ấy.
Biết rõ ko thể nương thân vào mẹ, Gia Băng sợ hãi chuyển hướng nhìn về
phía cha cô, e dè bới móc, mổ sẻ biểu hiện rất mực bình thường của ông.
Mà cũng quái, người luôn tiên phong làm người khai màn cho những cuộc
cãi vã vô đề nhà cô như ông, trước cái tin động trời này vẫn lịch lãm tự do tự tại thản nhiên nhấp ngụm rượu vang, ko nói ko rằng ăn món tráng
miệng. Điều này, khiến lòng Gia Băng dấy lên lo lắng. Thà cha mẹ cô nổi
điên xử cô, để cô chết cho nhanh còn hơn là im lặng để cô chờ chết thế
này, bứt rứt khó chịu ko nổi.
Trái ngược với biểu hiện dù lựu đạn có ném trước mặt cũng ko thèm để ý
của ông bà Hàn Gia, Lăng lão gia run rẩy mặt cắt ko còn giọt máu, phẫn
nộ trừng lửa nhìn Tử Thần; còn Tử Ân, anh rất bình tĩnh xem xong tờ giấy rồi nhìn Gia Băng, ánh mắt hoà nhã nhưng thấm đấm sự chất vấn lẫn thất
vọng.
Mà Gia Băng thì vốn là người rất nhạy cảm, cô có thể làm tổn thương bất
cứ ai, nhưng tuyệt đối ko muốn làm tổn thương mấy anh chàng đẹp trai.
Thế nên, cô mở miệng phân trần:
-Cái này...
-Như mọi người đã thấy, con và Gia Băng là vợ chồng_Đưa tay bịt miệng kẻ sẽ phá hỏng tương lai của mình, Tử Thần thực hiện mĩ nam kế, thâu tóm
sự phản kháng của Gia Băng bằng cách dồn cô vào lòng ngực mình, khiến cô đỏ mắt cứng người chết cháy_
Theo luật pháp hiện nay, các nước tư bản đều đã công nhận giấy đăng kí
này hợp lệ. Tuy Hàn Quốc và các nước Đông Nam Á vẫn chưa công nhận nhưng chỉ cần 2 năm nữa, chúng con có thể đường hoàng trở thành vợ chồng được cả thế giới công nhận.
-Lăng Tử Thần..._Lăng lão gia kinh người nghiến răng trèo trẹo liếc xéo
con trai mình. Vì giúp nó ko dây dưa với Gia Tộc sùng cồ này, ông đã hao mòm nhiều đêm để bày mưu tính kế, vậy mà...
-Còn nữa, đây là hợp đồng nô lệ của Gia Băng, theo lệ, con hiện tại là
chủ nhân của cậu ấy, cậu ấy là người của con_Tử Thần sau màn giấy đăng
kí kết hôn liền tiến tiếp màn hợp đồng nô lệ, khiến Gia Băng được dịp
xét nát ảo mộng quay về thực tại. Cô hung bạo rựt lấy một tờ giấy trên
tay Tử Thần, căng mắt nhìn cho kĩ. Và khi hình ảnh dấu vân tay đỏ thói
của cô đập vào 2 tròng mắt, cô mắt tỏ rõ sự kinh ngạc của mình.
Rõ ràng, cô đâu có kí hợp đồng nô lệ gì gì đó với Lăng Tử Thần đâu, cái tờ giấy trâng tráo này, từ đâu mà có?
Thất thần chiếu tướng lên nụ cười ranh ma xảo quyệt, cáo già hồ li của
Tử Thần, Gia Băng sống lưng lạnh toát, mồ hôi rệu ra như mỡ chảy. Rađa
cảnh báo nguy hiểm trong cô, vừa kêu lên thì phải.
Quả nhiên dự cảm cô ko sai.
-Tự do, sự sống, hiện tại, tương lai của Hàn Gia Băng n