Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214932

Bình chọn: 8.5.00/10/1493 lượt.

ưa kịp chào hỏi, cô bẽn lẽn đỏ mặt quên mất phép lịch sự tối thiểu,
mạnh bạo nắm lấy ốc nắm cửa, vặn mạnh, đống cửa đi ra, thần trí lại tự
động chưởi sự hấp tấp của bản thân. Nếu khi nãy cô ko nhanh mắt phát
hiện bên trong có một cặp y tá-bệnh nhân đang tình tứ "đếm tiền" thì
chắc chắn, cô sẽ bị gán mác biến thái, bệnh hoạn và bị tống cổ ra khỏi
bệnh viện cho coi. Đúng là xui tận mạng, nhưng trong cái xui, cô thấy
công phu bản thân cũng tăng vọt lên đáng kể, ko hẳn là ko gặt hái được
cái gì.

Khoan đã! Cái tên bệnh nhân đó...là...Lăng TỬ Thần mà!

Khựng người 3 giây, Gia Băng đưa mắt nhìn lên tấm biển ghi số phòng, cặn kẽ đối chiếu từng con số với dãy số trong điện thoại. Ko sai!!!

-Chết tiết! Tên khốn! Dám ở sau lưng bà làm điều trái luân lí, được lắm...

Nhẹ nhàng cất điện thoại vào túi quần, nhẹ nhàng bẻ tay rắc rắc rồi nhẹ
nhàng sàm sỡ nắm cửa, vặn nó một cách từ tốn, Gia Băng trưng nụ cười yêu kiều nhất của mình đẩy cửa phòng bước vào, ánh mắt bừng lửa sát khí xác nhận cái mặt lạnh tanh lãnh đạm của Tử Thần thoắt ẩn thoắt hiện đằng
sau mái đầu đen sì nhấp nhô ko yên của một cô y tá.

Thấy Gia Băng, Tử Thần mặt dày ko một lời giải thích, đưa mắt nhìn bàn
tay lăng lở của người kia đang sờ soạng vùng bụng quấn băng trắng.

Được! Gia Băng gật đầu đánh giá, nụ cười ko tắt lịm mà có phần đậm hơn
trước. Cô uyển chuyển bước vào phòng, khẽ vỗ lên vai nữ y tá trơ trẽn
kia

-Xin hỏi, cô khám xong chưa vậy?_Giọng nói này, Gia Băng tự tin ngọt hơn đường.

-GÌ?_Bờ vai nữ y tá thoáng run nhẹ, cô ta quay mặt lại nhìn Gia Băng,
khuôn mặt phảng phất chút tức giận nhanh chóng thay vào đó là một nụ
cười tươi rói quen thuộc_Ra là em!

-Ra...là...chị!_Nụ cười trên môi Gia Băng thực sự ko còn động lực, ko
còn tự tin để nở được nữa, tắt lịm, cứng ngắc nhìn chăm chăm vào chị y
tá khuynh thành ban nãy.

Người này...thực sự...cô ko thể dây vào mà! Luận về nhan sắc, khí chất,
kiểu dáng, cô đều thảm bại, cực kì thảm bại...hèn gì...cái tên đáng ghét kia đổ đứ đừ

Lòng bàn tay khẽ khép lại, nắm chặt, Gia Băng cắn môi dưới do dự một
lúc, chốc chốc ánh mắt lại ném đến Tử Thần dò xét. Nhưng, tên kia, trối
sống trối chết vẫn ko nói nửa lời, thờ ơ đến vô cảm

Cũng phải, củ khoai với thịt gà cái nào ngon hơn, tất nhiên là thịt gà rồi.

Nhưng...nhưng...củ khoai cũng bổ lắm chứ, có nhiều tinh bột mà, huhu

Đưa đôi mắt thất vọng nhìn hai người kia lần cuối, Gia Băng quay người
rời đi, tức giận xả hận vào cánh cửa vô tội vạ, đóng rầm khiến hai người bên trong thoáng giật mình. Cũng may, Gia Băng ko nhìn thấy khoe môi
cong lên xảo quyệt của Tử Thần, nếu ko, cô sẽ điên lên mà làm điều dại
dột, chắc chắn lắm.

Bực bội lang thang một quãng dài vô định trên hành lang lắm ngõ ngách
của bệnh viện Lăng Tử, chợt, cô nhìn thấy bố mẹ cô đang nắm tay nhau
tình tứ lướt ngang qua trước mặt.

Ko phải chứ, đừng nói cô có thêm một thằng em hay một cô em gái nữa nhé, 2 đứa đủ ********* rồi.

-Gia Băng, con làm gì ở đây vậy?_Hàn phu nhân nhận ra con gái liền kéo tay chồng đến gần Gia Băng, nhíu mi hỏi

-Con...con đi dạo_Gia Băng đắn đo một lúc rôi trả lời, vật cái tên chết tiệt kia đi_Còn ba mẹ làm gì ở đây?

-Chuyện này..._Hàn phu nhân ra vẻ nghĩ ngợi, khẽ liếc nhìn chồng

-Lăng Tử Ân, tủy của con đang phản ứng tiêu cực với cơ thể cậu ta..._Hàn lão gia nhân chóng đưa ra lời giải đáp, ko hề có ý muốn giấu

Điều này, như sét đánh ngang tai Gia Băng vậy.

-Phản...phản ứng?_Khó khăn lắm
mới tống khứ được 2 từ mắc nghẹn trong cuống họng, Gia Băng
sắc mặt phút chốc như kì nhông tái nhợt đi, ko khỏi đứng người vài giây_Sao lại có thể?

-Ko có chuyện gì trên đời này ko thể xảy ra cả, Gia Băng, ko tin ko được!_Có vẻ như đã đoán trước được biểu hiện "hết hạn sử dụng" của cô con gái ngang bướng, Hàn lão gia ko thể vô tình
hơn, lạnh lùng ép buộc, tay nắm chặt lấy tay vợ ý muốn ko để
bà xen vào. Bà mà xen vào, thể nào cũng có nhiều chuyện dây
dưa dong dài để nói, mà nói nhiều dễ gây sứt mẻ tình cảm,
ảnh hưởng lớn đến chuyện vợ chồng lắm.

-Thật nực cười, chuyện gì vậy chứ, tủy đã ghép, anh ta cũng
đã ăn nói hoạt động bình thường rồi giờ lại xảy ra phản ứng, vô lí...quá vô lí!_Kích động lắc đầu nguầy nguậy chối bỏ sự thật, Gia Băng lùi chân ra sau hai ba bước như muốn lẩn tránh,
khoé môi ko ngừng lẩm bẩm. Cô cảm thấy trái tim mình như đang
nứt vỡ, rồi vụn đi thành trăm mảnh trong hỗn độn thất vọng,
chán chường, oán hận. Liệu có quá đáng khi cô hét lên chưởi
rủa khi thứ mà cô có thể sẽ phải đánh đổi bằng hạnh phúc
của người con gái, giờ lại biến thành thứ vô dụng ko kém gì
một mớ rác rưởi ko? Liệu có quá buồn cười khi cô tự dưng vô
duyên phản ứng mãnh liệt như thế này?

-Ba, mẹ! Lăng Tử Thần ở phòng bệnh 353_Để lại cho 2 đấng sinh
thành thông tin duy nhất mà tâm trí còn có thể yếu ớt tỉnh
táo lọc ra khỏi hỗn loạn như di chúc cuối cùng, Gia Băng quay
gót, thẳng thừng ko do dự đi như


Snack's 1967