
ưng "đầu đàn" Tuấn Kiệt phải giật mình kinh
hoảng theo_Hình như đầu tôi có sợi tóc bạc, ôi no!
Tự hét tự la sướng cái miệng xong, Giai Tuyền đau khổ chạy vào phòng
thay đồ truy tìm anh tóc bạc vô tội, không cần biết bầu không khí im lỉm mình gây ra quái gở tới mức nào.
Chừng 3 giây mặc niệm...những thành viên tinh anh của club và đám người qua đường mới tiếp tục ý định cũ.
-Lâm Chấn, ngươi biết đây là cái gì không?_"Đầu đàn" chung thủy hỏi tiếp vấn đề cũ rích kia, mắt nháy nháy đến đau ra hiệu cho bạn mình.
-Phong thư chứ cái gì? Muốn sỉ nhục nơron bọn này à?_Lâm Chấn bực bội
quát. Vừa kết thúc đã gặt hái được vô số đồng tình từ phía anh em xa gần đằng sau.
-Cái bọn này..._Đau lòng đến độ muốn cho vài tên ăn đấm, Tuấn Kiệt phẫn
nộ giơ phong thư lên cao, hét lớn thanh tỉnh mấy chục cái đầu óc người
nơron heo_...Đây là thư tình Hàn tiểu thư nhà chúng ta gửi cho đại ca
đấy! Biết chưa?
-Ồ!_Đám người "óc người nơron heo" đập tay bôm bốp, đồng loạt hướng ánh
nhìn "ra là thế" về phía hai kẻ thanh thiên bạch nhật làm chuyện mờ ám,
miệng cười gian tra như bắt được vàng_Biết rồi nha! Gia Băng ghê thật
đấy!
-Chuyện này, thực ra thì..._Như có lò xo gắn chặt sau mông, Gia Băng
ngay lập tức phản xạ, khoa chân múa tay cố gắng giải thích. Nhưng, trong tiếng cười đùa rầm rộ hết sức náo nhiệt của mọi người, tiếng nói không
có trọng lượng của cô chỉ như tiếng vo ve chướng tai của đám ruồi nhặng
thấp cổ bé họng mà thôi.
Vì thế, Gia Băng càng tốn calo, khàn cổ giải thích thì theo tâm lí xuyên tạc, bụng ta ra bụng người của đám đông, cô càng bị hiểu lầm là nguỵ
biện, càng bị kiện là đa tình, càng bị khinh là hám trai.
Cơ mà, người bên cạnh cô lại ko hề tỏ giấu hiệu khó chịu khi bị hiểu
nhầm. Anh thản nhiên nghênh đầu, khoanh tay trước ngực nhìn cô đổ mồ hôi hột đối phó với trăm cái miệng nói hoài ko sái của đám đông, nụ cười ôn hoà trên môi thường trực đến qủy dị.
Tư lự xem kịch một hồi thấy tinh thần mình thoải mái cực điểm, Kì Thiên
mới chịu mở miệng giải vây cho "bạn gái", đôi mắt đen thăm thẳm khẽ động nhìn đám đông âm thầm cảnh cáo:
-Các cậu đùa như thế đủ rồi, đừng làm khó Gia Băng nữa!
Kì Thiên vừa mở miệng, tiếng huyên náo như vỡ chợt khoảng khắc tắt ngúm. Mọi người im lặng dâng hiến ánh mắt hiểu ý về phía anh, ngoan ngoãn
phối hợp.
"Con trai oai nhất là những lúc làm cho người ta phục tùng mình như thế
này! Đại ca yên tâm, bọn em sẽ giúp anh ghi điểm trong lòng đại tẩu!"
-Kì Thiên, nếu anh sợ Gia Băng ngại, bọn em này sẽ dốc sức thủ tiêu mấy
đứa biết chuyện, tránh làm hỏng chuyện tốt!_Một thành viên mới nắm chặt
tay thành đấm tỏ rõ sự kiên quyết, lập tức ngay sau đó, cậu ta có dự
giác người tiên phong bị thủ tiêu là mình.
-Khoan đã, mấy anh hiểu nhầm rồi, hãy nghe em nói..._Chớp thời cơ tốt, Gia Băng dõng dạc lên tiếng.
-Gia Băng, qua đây anh nói!_Chưa kịp phân trần, Gia Băng đã bị Tuấn Kiệt lôi ra xa thì thầm thủ thỉ rất bí mật_Tiết lộ cho em một tin bí mật
quốc gia nhé! Khi hôn đại ca Kì Thiên chúng ta, em phải cẩn thận, đại ca hôn rất bá đạo đó nha, được cái này sẽ lấn tới cái kia...mà em biết đó, chính phủ khuyến cáo bà con kế hoạch hoá gia đình, em hiểu ko?
-..._Đón nhận lời khuyên với khuôn mặt xám ngoét, Gia Băng nghẹn ngào ko nói được lời nào, hoá thạch.
-Á! Đúng rồi!_Như phát hiện ra điều gì đó, "đầu đàn" Tuấn Kiệt đập tay
đánh bốp, nhìn Kì Thiên, cơ hồ phong thư trên tay vì thế mà vô tội nhàu
nát thê lương_Đại ca, anh chưa có nhận lời Gia Băng.
-Anh ta ko cần phải nhận lời..._Rạch ngang huyên náo bằng ánh mắt sắc
bén có thể cạo nguyên lông gà chỉ bằng một nhát, giọng nói lạnh lẽo đặc
trưng của Tử Thần đá bay đi mọi thanh âm pha tạp khách, cô động đeo bám
lấy màng nhĩ mọi người_...chủ nhân phong thư đó là tôi.
-Ế! Sao có thế, đó là của..._"Đầu đàn" toan phản bác, liền bị ánh mắt của Tử Thần thủ tiêu ngay tắp lự, chỉ
biết đông cứng người run bần bật.
-Nhiều khi ăn dưa bở ko tốt cho hình tượng đâu, Kì Thiên đại
ca!_Nhấn mạnh từng chữ một, Tử Thần tận tình nhắc nhở, ko
thèm chú ý đến Gia Băng sống chết ra sao.
-Gia Băng, giờ em có thể giải thích rồi đấy!_Kì Thiên trước
khí lạnh áp bức của ai kia vẫn nở nụ cười ấm áp hướng về
Gia Băng nhắc nhở.
Ko may mắn ý thức được bầu ko khí kì dị xung quanh, Gia Băng sợ hãi muốn ngất xỉu tại chỗ. Liếc mắt người này, đưa tình
người kia kha khá lâu, cô thở dài bay đến cướp lấy phong thư tội nghiệp trên tay Tuấn Kiệt, xong xuôi mới cầu trời xá tội cho
cô:
-Phong thư đó ko phải của ai hết, nó là của anh Tuấn Vĩnh!
Nụ cười 2 con người kia và đám đông làm nền chợt cứng đơ ngay tại chỗ, nhanh chóng vôi
hóa đến mức rêu bám đầy xanh một mảng, tiếp đó không ngần ngại xơ cứng
thạch hóa và cuối cùng bị phong hóa một trận, bay tả lả theo gió về
quê cha đất tổ.
Bầu không khí náo loạn cùng những nụ cười khả ố rơi vào tĩnh lặng não nùng…im ắng như tờ…