
n im lặng, tôi rất ghét những người nhiều lời, nếu làm được thế, tôi còn có thể cho phép cô ở bên tôi_Đặt mắt trở về vị trí ban đầu, Lâm Khải Phong lơ đẹp khuôn mặt đang đậm dần sự cuồng phẫn, ngón tay liên hồi gõ xuống mặt kính, đều, đều, ko dứt,...như thể đang chờ đợi điều gì đó
-Được thôi_Lặng người đồng ý, Trương Tịnh Nhu nở nụ cười chết chốc, quay người bước ra khỏi phòng, khuôn miệng đồng thời thốt lên một câu thề thốt_Từ nay, thay vì nhiều lời như anh nói, em sẽ im lặng và...hành động những gì em muốn...
-Rầm!_Cánh cửa làm bằng gỗ sồi được chạm trổ tinh vi đống lại một cách vang dội, để mặc con người "bị bỏ lại" lọt thỏm trong mớ bóng tôi sâu hun hút, trên khóe miệng ấy, một nụ cười thỏa mãn hiện lên thật rõ
Hevend Island là một hòn đảo nhân tạo thu nhỏ, được xây dựng cách đây ko lâu ở Hà Nội dưới bàn tay cần mẫn và tỉ mỉ tuyệt đối của những công nhân lão
luyện. Được biết đến như một cung điện giáo hoàng Anh thu nhỏ thời xưa
bởi vẻ ngoài tráng lệ và trang trọng cùng những trang thiết bị hiện đại
nhưng ko kém phần cổ kính và huyền bí hóa, Hevend Island thu hút rất
nhiều sự chú ý của khách tham quan tứ phương trong nước lẫn ngoài nước.
Người ta gọi nó là Hevend Island bởi lẽ bao quanh hòn đảo nhân tạo ấy là một dòng sông xanh biếc chảy dài ra biển, tạo nên sự cách biệt giữa
khác xa với chốn đô thị trầm uất ở nội thành, thanh nhã nhưng nhộn nhịp, cổ kính nhưng hiện đại. Chính vì vị trí hài hòa giữa đất và nước ấy nên rất dễ dàng để đến được Hevend Island, chủ yếu bằng 2 con đường, một là đường thủy, hai là đường bộ, do đó, cũng chẳng cần phải há hốc mồm ngạc nhiên vì lọt thỏm giữa các phương tiện di chuyển mà club bóng rổ soạn
ra có một con"Thiên nga nước"
Lênh đênh trên dòng nước ko ngừng chảy, khi chiếc kim phút cuối cùng
cũng chịu nhích thêm một nấc nữa thì cũng là lúc cặp thầy trò với vận
đen thấu trời từ trong "Thiên nga nước" đặt chân lên bậc đá đầu tiên của Hevend Island. Ngồi thụp xuống đất, cô học trò nhỏ họ Hàn nhăn nhó lấy
tay đấm đấm lên đôi chân mỏi nhừ vì phải nhô lên hạ xuống đạp vịt cả một chặng đường dài trong khi người bên cạnh lại vươn vai bá cổ một cách
thoải mái, tiện thể há miệng ngáp tù tì cho đỡ buồn ngủ
-Hai người là thành viên của club bóng rổ phải ko?_Như một oan hồn từ
cõi Diêm Vương đội mồ lên, một ông già trong bộ vest đen trang trọng ko
biết từ lúc nào đã đứng thù lù sau lưng ông thầy, tự nhiên đặt tay lên
vai khiến ổng giãy nãy lên một cái, xô oạch bạn đồng hành khó khăn lắm
mới đứng dậy nổi một lần nữa hướng về thủy giới mà đâm đầu vào.
Né tránh những giọt nước bắn ra tung tóe, ông thầy tỉnh bơ phủ nhận mọi tội lỗi, chườm cái mặt kinh ngạc hỏi han "tận tình":
-Em nhảy xuống đó làm gì thế?
-Thầy nói như thể thầy hoàn toàn vô tội ấy_Ngoi lên với một bụng nước
dạt dào, Hàn Tử Di phụt mạnh con cá nhỏ vô tội đang bơi lội trong miệng
mình, phóng thích cho nó trở về nơi hoang dã, cau có trước thái độ quá
đáng của người đối diện. Suốt cả chặng đường tới đây, ông ta ko những ko phụ giúp cô đạp con vịt lấy một khắc mà chỉ ngồi hết gặm sôcôla rồi lại tu nước ngọt cô đã nhẫn nhịn và cho qua. Vậy mà bây giờ, sau khi đẩy cô đổ ầm xuống sông, lão ta còn dám hắng giọng quở trách, đến cánh tay
cũng chẳng buồn đưa ra kéo cô lên. Giờ thì cô mới nghiệm ra câu chân lí
của ông cha ta "Sai một li đi một dặm", cái xui tận mạng này, âu cũng là kết quả cho việc nhìn nhầm người, đặt nhầm lòng tin mà ra.
-Hai người là thành viên của club bóng rổ?_Nhắc lại câu hỏi ko có hồi âm ban nãy, ông già tốt bụng từ từ tiến lại gần bậc đá, tận tình đỡ người
bị nạn trèo lên, khuôn mặt hiền từ toát lên nét đáng tin khó ngờ
-Có chuyện gì ko?_Chịu để ý sự có mặt của người lạ, ông thầy tiếp lời, khé lắc đầu bất lực trước sự hậu đậu của cô học trò
-Vậy thì chúc mừng, 2 người đã về đích đầu tiên, trở thành nhà vô địch
của cuộc thi hôm nay_Bấm tay cái tách ra hiệu gì đó cho đoàn người hung
tợn từ bên trong nhảy ra, ông già vỗ tay hoan hỉ trước sự khó hiểu của 2 người còn lại, nhanh chóng dẫn lối cho họ vào một căn phòng sang trọng
đã được đặt chỗ sẵn.
-Khoan đã! Sao chúng tôi lại thắng trong khi mất hơn 2 tiếng mới đến
được đây, những người khác đâu_Ra chiều nghi ngờ trước kết quả chung
cuộc bất khả thi, Hàn Tử Di ngó nghiêng dò xét xung quanh tìm kiếm các
thành viên còn lại, ngẫm rằng đây chỉ là một trò đùa chà đạp lên sự thảm bại và tệ hại của kẻ thua cuộc mà thôi.
-Theo thông tin lấy được từ các gián điệp gửi về..._Đẩy cao gọng kính
đen, ông già lấy chiếc Ipad ra khỏi cặp, bấm bấm rồi nheo mắt nói
tiếp_...các thành viên khác gặp một chút rắc rối, có lẽ sẽ ko thể đến
được
-Rắc rồi sao?_Tỏ vẻ ngạc nhiên, ông thầy gắp đại một miếng xà lách, nuốt tỏm nó vào trong bụng_Bọn quái chiêu đó thì có gì gây khó dễ được chứ?
-Đúng vậy, có khi bọn họ bày trò xổ thuốc xổ vào trong đống này cũng
nên_Đăm chiêu nghĩ ngợi, Hàn Tử Di soi lên cái miệng rộng ngoác của bạn
đồng hành, nói một câu bâng quơ nh