Tiểu Thuần mặc chiếc áo khoác ka ki, ngồi ngoài ban công, cốc nước chanh đặt trên chiếc bàn mây tỏa hương thơm.
“Sherry, tối nay em muốn ăn gì, ra ngoài ăn hay ở nhà tự nấu?”
Trong nhà vọng ra giọng nói tiếng Trung lơ lớ thông qua khe hở của cánh cửa kính, nghe hồn hậu, ấm áp, dễ đi lòng người.
Ngoảnh đầu lại, chiếc bóng to lớn màu xanh nước biển đã bước đến cửa, ngũ quan như tạc, điển trai vô cùng, trong đôi mắt xanh ngập tràn một tình yêu
sâu đậm không thể tan biến. Đột nhiên nhớ đến chuyện “Thuốc độc của
người, kẹo ngọt của tôi”, cô đặt tờ báo xuống, đứng dậy, chủ động ôm
người đàn ông có nụ cười ấm áp, ánh mặt trời rọi nghiêng vào họ, mái tóc cô ánh lên dưới vạt nắng mùa thu, Adam dang tay ôm người con gái đứng
trước mặt mình, giọng chậm rãi, dịu dàng: “Em yêu, vẫn đang lo cho Tiểu
Điệp à? Chúng ta cùng đưa cô ấy về nhà, em biết không, nơi đó có thể
chữa trị được mọi vết thương, cô ấy sẽ mau chóng bình phục thôi.”
“Em lo cho con bé nhưng lúc này em đang nghĩ về một việc khác.” Không đi
giày cao gót nên cô thấp hơn Adam khá nhiều, phải ngửa cổ lên nhìn.
“Nói cho anh nghe đi, để anh cùng em gách vác.”
“Em đang nghĩ tối hôm đó, động lực nào thúc đẩy anh lao ra như một cơn gió để lôi Tiểu Điệp lại vậy?”
Đưa tay xoa xoa gương mặt mịn màng của cô, Adam khẽ nhíu mày, gõ vào đầu
mũi cô, anh âu yếm nói: “Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện hôm ấy vậy?
Chẳng phải anh đã trả lời em rồi sao, anh hiểu Tiểu Điệp đối với em quan trọng như thế nào, nếu cô ấy không may rời xa trần gian, cả đời em sẽ
sống trong sự giày vò và tự trách mình, vì em nên cô ấy mới quen Nick.
Em thương cô ấy, còn anh thì yêu em.”
“Vì không muốn em sống trong sự giày vò và tự trách mình mà anh không màng đến cả tính mạng của mình sao?”
“Một khi mất đi Tiểu Điệp thì cả đời này em sẽ không thể sống vui vẻ được.”
“Đúng, nếu mất Tiểu Điệp, em sẽ sống trong sự giày vò và tự trách mình, nhưng
nếu mất cả anh, anh có biết là em sẽ sống không bằng chết không?”
Bên tai nghe rõ nhịp tim đập thình thịch.
Cô ghì mạnh vào lồng ngực thơm mùi bạc hà của anh, nghe những tiếng thở đều đều giống như một bản nhạc du dương tuyệt vời.
Chuyện đã qua hơn một tháng rồi, nhớ lại cảnh tượng đêm hôm ấy, cô vẫn giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, toát mồ hôi lạnh,
May mắn là mỗi lần như vậy, chỉ cần vung tay là cô đã có thể chạm vào anh.
Có anh ở bên, cô luôn yên tâm.
“Anh biết.” Adam khẽ nâng khuôn mặt của cô, đôi môi ấm áp của anh khẽ hôn
lên khóe mắt cô. “Cho nên anh đảm bảo với em là anh sẽ sống tốt, vì em,
vì chúng ta.”
Khẽ khép lại bờ mi, Tiểu Thuần vòng tay ôm chặt lấy Adam, trước mắt hiện lên tất cả những việc đã xảy ra từ đêm hôm ấy đến
hiện tại.
Cô ngất đi, Quách Hà sợ tái xanh mặt, vội vàng tìm y tá giúp khiêng cô vào phòng bệnh.