
Hoàng Hà ở xa quá, nếu không đã bị tôi nhảy xuống rồi.
- “Đến đây có việc gì?”
Mải khóc khóc thương cho kiếp hồng nhan của mình (trong tưởng tượng ==”), cá sấu đã ra ngoài từ lúc nào. Hắn đã băng vết thương lại và mặc quần áo chỉnh tề.
Hic. Mặc áo rồi à? Biết thế lúc nãy tôi không cãi nhau, tranh thủ ngắm cho đỡ phí T_T
Mà cũng lạ nhá. Cá sấu có biết võ vẽ hay là thể dục thể hình gì đâu mà body lại “đô” thế nhỉ?
À. Hôm qua cá sấu có nói là hắn đai đen cái gì gì đó thì phải. Hình như là thật. Chứ không thì làm sao chân tay rắn như đá thế được. Đánh hắn chỉ hại mình đau tay chứ hắn thì được thể nhăn nhăn nhở nhở.
- “Tôi hỏi cậu đến đây có việc gì?” Nghe thấy không?!!”
- “À… tôi mua đò ăn đến cho cậu… tẩm bổ.”
- “Hả?” – *mặt ngu*
- “Đừng có hiểu lầm. Là tôi tốt bụng mua cho cả cậu, Việt Anh, và Huy nữa. Chứ chẳng phải mình cậu đâu.”
Hơ. Hình như hắn vừa cười thì phải ==”
- “Thế đồ “tẩm bổ” đâu?”
- “Đồ ăn… Ở? Đâu rồi? Đồ ăn đâu?”
- “Sao hỏi tôi? Cậu mang đến cơ mà.”
- “Tôi à? Ừ đúng rồi tôi… Oái! Hình như lúc nãy ở nhà Huy vội về quá, quên luôn túi đồ ăn ở đấy rồi :( (“
- “Ặc! Cái đồ não phẳng này. Cậu mau đi lấy về cho tôi!”
- “Bây giờ á? Thôi tha cho tôi đi mệt lắm rồi. Thật đấy!”
- “Tôi không cần biết. Cái đấy mua cho tôi cơ mà. Lấy nhanh!”
- “… Hứ! Đã thế không lấy nữa. Bực mình! Hôm qua cậu chẳng xây xát tí gì, đáng lẽ không được “bồi dưỡng” đâu. Thế lại còn đòi hỏi. Cho nhìn luôn!”
- “… Cậu… không nhìn thấy bụng tôi thế nào hả?”
- “Á?… Bụng cậu…”
Chẳng lẽ vết thương ở bụng cá sấu là do hôm quá?
- “Lúc vặn tay tên đó ra sau, tôi bị rạch một nhát vào bụng. Đã thế khi về lại còn bị cậu đấm đúng chỗ đau. Cậu tính thế nào đây?”
- “Ơ. Lúc đấy cũng tại cậu…” – aissss, mới nghĩ đến thôi mặt tôi đã nóng ran lên rồi – “Thế, sao hôm qua không thấy bụng cậu chảy máu?”
- “Thì lúc bị chém tôi không mặc áo khoác mà. Ngay sau đó tôi khoác áo cài vào luôn nên không nhìn thấy.”
Oh God! Lại một siêu nhân nữa. Lúc nãy, tôi đã nhìn thấy, vết thương khá sâu. Thế mà cậu ta chịu đựng được từ lúc đó đến khi về nhà à?
- “Thế sao cậu không để cho ai biết? Cũng chẳng đi bệnh viện luôn lại còn bảo hai người kia về trước, một mình đưa tôi về nhà. Cậu điên rồi hả? Nhỡ cậu mất máu lăn ra giữa đường thì sao? Cậu chán sống hả???”
Cái đồ ngu si đần này. Thế mà lúc nào cũng kêu tôi não phẳng. Não hắn còn phẳng hơn não tôi nhé!
- “… Tại tôi… tại lúc đó tôi không muốn ăn đồ tẩm bổ của cậu. Nhưng mà bây giờ tôi lại muốn rồi! ==”
“Trời! Làm sao cậu biết tôi sẽ mua đồ tẩm bổ cho cậu?”
- “Hơ. Cái gì tôi chẳng biết!”
Đấy. Cái hắn lại vênh thượng lên rồi. Nhìn ghét thật!
Nhưng mà… làm gì được. Hắn siêu, hắn có quyền.
Cơ mà nhìn vào bụng cá sấu, tôi cũng thấy “muôn phần xót xa”. Bụng dạ thế kia thì ăn uống được gì nữa? Tôi cảm giác như chỉ cần hơi no một tí, bụng hơi căng một tí là vết chém kia sẽ bị bục ra ==”
Hơ hơ. Nếu là tôi, tôi thà chết quách đi cho xing. Không dược ăn uống thoải mái thì cuộc sống còn nghĩa lí gì?
- “Thế cậu có định đi lấy đồ ăn về cho tôi không đây? Hay để tôi phải dùng biện pháp mạnh?”
- “Thôi được rồi, để tôi ra ngoài mua cho cậu túi khác.”
- “KHÔNG ĐƯỢC!!!”
- “Sao không?”
- “Tôi không thích.”
- “Sao không thích?”
- “Đã bảo không thích là không thích! Hỏi nhiều thế nhỉ? Tôi không thích đồ cậu mua cho tôi bị đứa khác ăn mất!”
- “Phiền phức >”< “
- “Còn không mau đi.”
- “Thôi mà. Đừng bắt tôi sang nhà Huy nữa. Xin cậu đấy.”
- “… Sao thế? Tôi tưởng cậu thích H… thích chơi với Huy cơ mà!”
- “Haizzz, hỏi nhiều. Nói chung là đừng bắt tôi sang đấy là ddwuojc. Nhaaaaaaaaaa!!”
- “… Cậu hết thích Huy rồi hả?... Ý tôi là, cậu không thích chơi với Huy nữa hả?”
- “Không hẳn. Nhưng mà đại loại là thế. Mà cậu lắm chuyện từ hooifnafo thế ???”
- “Hề hề, không có gì Thế nhưng mà cậu phải mua đồ ăn cho tôi nhiều gấp đôi hai thằng kia cơ nhé!”
Mặt cá sấu tự dưng “phởn” hẳn lên. Cái đồ được voi đòi Hai Bà Trưng, khó ưa thế!
Nhưng mà… tôi vẫn làm theo _
Dù sao thì cá sấu cũng bị thương nặng hơn hẳn Huy và đầu vàng mà.
Đừng bao giờ đụng đến người của “Kiều nữ hội”!
“Bịch”
- “A.”
- “Cậu không sao chứ? Tớ xin lỗi nhé!”
- “Ừ không sao.”
Đen thế. Mới sáng ra đường đã đụng người ta, rơi cả đồ.
Hơ, cô bạn đụng phải tôi cũng học Đống Đa này. Trông mặt quen lắm nhá.
- “Xin lỗi nhé, làm rơi hết đồ của cậu rồi. Cậu… học 10A15 đúng không?” – Cô bạn kia đứng lên hỏi tôi.
- “Ủa? Sao cậu biết?”
- “À… thì nhìn mặt… quen quen ý mà. Thôi muộn rồi, mình vào trường thôi nhỉ ^^”
- “Ừ! Cậu học lớp nào?”
- “Tớ