
cả với lại những lời lẽ của Nana quá thuyết
phục nên đành đưa mắt sang chỗ Rannie và Ariel ý dò hỏi thì ngay lập tức ông đã nhận được những cái gật đầu chắc chắn. Như trút được gánh nặng
ông tuyên bố:
_ Vậy mấy em vào học lớp chuyên của năm thứ nhất vậy
_ Nhưng mà thầy ơi! Thầy đừng nói chuyện của tụi em với ai nhé! Tụi em
ko muốn nhiều người biết chuyện này- Ariel ngây thơ mỉm cười nói với ông
_ Trui ui ! Em đừng nhìn tui bằng ánh mắt long lanh đó chứ- ông hiệu trưởng nghĩ thẩm rồi gật đầu cái rụp
_ Được mấy em cứ yên tâm đi coi như đây thỏa thuận của chúng ta nhé!- Ông nhìn ba cô cười hiền
Rồi ông đến bên bàn và điện thoại cho ai đó chưa đầy năm phút sau :
_ Thầy gọi tôi ạ? - tiếng một người phụ nữ tuổi trung niên vang lên ngoài cửa
_ Hãy dắt ba em này vào lớp chuyên khoa thiết kế năm thứ nhất nhé! - ông quay lại bảo người phụ nữ kia rồi quay sang nháy mắt như sự thỏa thuận
đã bắt đầu được thực hiện với các cô gái.
Ba nàng mỉm cười với ông thay lời cảm ơn của mình rồi lon ton theo người phụ nữ kia vào lớp nhưng ko quên vẫy tay tạm biệt ông hiệu trưởng ( mí
ss nì đúng là già hem bỏ nhỏ hem tha muh )
_ Xem ra các em thân với hiệu trưởng quá hả? Lần đầu tiên thấy ông ấy có thái độ như thế với học sinh mới đấy- vừa đi người phụ nữ kia vừa hỏi
mà sắc mặt nhìn khó đăm đăm
_ Dạ chắc là do nói chuyện hạp thôi ạ- Nana đáp cho có lệ
Kể từ đó đến hết quãng đường dài tới lớp người phụ nữ đó cũng ko hỏi họ
thêm lời nào nữa . Còn ba cô gái nhà ta thì đang rủa thầm trong bụng vì
chưa bao giờ họ bị hạch hỏi kiểu "hác ám "như thế họ đang mong tới lớp
cho lẹ để thoát khỏi "bà cô già "này.
Sau khi giao các cô cho giáo viên chủ nhiệm thì bà ta cũng bỏ đi . Ba cô gái đang ném cho người phụ nữ đó những cái lườm thì bỗng giật mình vì
tiếng nói cô chủ nhiệm vang lên phía sau:
_ Ba em theo cô vào đây
Thế là ba nàng lon ton nối gót cô giáo vào trong
_ Hôm nay cô muốn giới thiệ với các em ba người bạn mới- cô giáo nói rồi quay ra ngoài cửa mỉm cười ta hiệu cho họ đi vào
_ Mình là Chu Ngạn Quân mấy bạn mình là Nana cho tiện- Nana bước vào lớp tự tin giới thiệu về mình và nở một nụ cười thân thiện để gây ấn tượng
đẹp với mọi người
_ Trời ơi chắc chết mất ! Dể thương quá đi!- một đám con trai trong lớp ồ lên.
_ Mình tên Dương Thừa Lâm nhưng cũng vì để dễ xưng hô các bạn hãy gọi
mình là Rannie - Rannie nhà ta tiếp tục giới thiệu và cũng ko quên "tặng kèm" theo nụ cười thiên thần
_ Cuối cùng , mình là Lâm Y Thần mấy bạn hãy gọi mình là Ariel cho dễ nhé - Ariel nở một nụ cười thật ngây thơ
_ Trời ơi ! Điệu này ngày chắc ngày nào mình cũng lên cơn đau tim quá- một cậu con trai lên tiếng
_ Đúng roài họ như ba nàng tiên vậy á ! Tui sắp chịu hết nổi òi- chàng trai đó vừa nói vừa vờ ngã đầu lên vai người bạn kế bên
_ Mấy ông thấy gái là tươm tướp- một bạn gái trong lớp lên tiếng mỉa
_ Dĩ nhiên người đẹp thì phải khen bà ko được khen bà tức hả?- một chàng trả đũa
_ Ông....
_ Thôi ba em tìm chỗ ngồi đi. Chúng ta bắt đầu học thôi- Cô giáo lên tiếng chấm dứt cuộc tranh cãi
Trải qua hai tiết học cuối cùng cũng đến giờ ra chơi.
_ Chào các bạn mình là Trần Kiều Ân mấy bạn gọi mình là Kiều Ân hay là
Joe cũng được , mình làm bạn được hông?- nói rồi cô mỉm cười thân thiện
với ba người
_ Dĩ nhiên rồi- cả ba đồng thanh
Từ nay chúng ta sẽ là bạn thân của nhau nhé!- Nana nói với Joe . Không
hiểu sao cô lại có cảm giác rất thân thiết với Joe cứ như là đã quên
nhau từ lâu vậy a' . Cô cũng ko thể nào lí giải được cảm giác lúc này
của mình
_ Mí bà có đi ăn hem hay ngồi đó nhìn nhau là đủ no rồi?- Ariel bực mình nói
_ Đi thôi ! Cứ tiếp tục ở đây nữa chắc hồi bị bà " nã pháo" bắn cùng chết- Rannie chọc quê Ariel
Thế là bốn cô nương thẳng tiến đến phòng ăn trong sự trấm trồ của mọi
người . Vừa đi các cô vừa trò chuyện rôm rả mà ko hề có cảm giác ngăn
cách nào cả.
_ Ủa? Bên kia sảy ra chuyện gì mà sao có đông người quá vậy?- Nana vừa hỏi vừa chỉ tay về phía tòa nhà đối diện
Nghe Nana hỏi ba cô nàng kia liền dời mắt sang hướng chỉ tay của cô.Quả
thật ở đó rất đông người tụ tập nhưng đặc biệt một điều là chỉ thấy toàn là nữ sinh ở đấy
_ À! Đó là chuyện thường ở huyện a' - Joe thông thả nói
_ Là sao?- ba người đồng thanh
_ Khu nhà đó là của khoa Kinh Tế . Họ là fan hâm mộ của ba chàng hoàng
tử trường mình đấy . Ngày nào mà chẳng có cảnh tượng này- thấy mí cô
nàng mới vào chưa biết chuyện nên Joe đã giải thích cặn kẽ
_ À! Hiểu òi ! Nhưng bọn họ là ai mà được hoan nghênh dữ vậy làm như siêu sao ko bằng- Rannie nói với giọng khó chịu
_ Phải có nguyên nhân chứ .Ba người đó là công tử của Tam đại gia tộc có quyền thế nhất ở Đài Loan này đấy, ngôi trường này cũng do ba nhà cùng
hợp tác xây dựng nên. Dason là hội trưởng hội học