
ư thế chủ động dâng hiến tình yêu chỉ có thằng ngu
mới không tiếp nhận ! Đương nhiên !!! Minh Quân đâu có ngu ... Anh quá
khôn là đằng khác !!
Mỡ đến miệng mèo ... mèo nào không đớp !!
Cả 2 trở thành tình nhân cũng được khoảng 6 tháng .
Phải nhả một món ngon như Phù Dung ra thì cũng hơi tiếc . Nhưng dù sao
Minh Quân cũng đã có vợ chưa cưới ! Dây dưa lắm cẩn thận là đi tong ...
- Anh ... sắp lấy vợ rồi ! Chúng ta chia tay đi Phù Dung ! Căn hộ này
cùng toàn bộ quà tặng em cứ giữ lại . Anh cũng mới tạo cho em một tài
khoản ở NH ...
Minh Quân hắng giọng .
Cô ca sĩ mới nổi đang cuộn tròn trong lòng người tình ngỡ ngàng ! Cái
giọng trầm trầm đầy nam tính vẫn cuốn hút cô hôm nay nghe sao trống rỗng ...
- Anh ... nói gì vây ??? Em không hiểu ?? Chẳng phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao ???
Minh Quân với bao thuốc trên bàn . Anh bật lửa rít một hơi rồi nhếch môi :
- Nói thẳng ra nhé ! Anh chán em rồi ! Hơn nữa anh không muốn bị mang
tiếng trước khi làm đám cưới ! Nên tốt nhất là : chúng ta chia tay ...
Hạ Văn Vũ nhìn người đứng trước mặt . Đối diện với ánh mắt của ông hắn vẫn thản nhiên .
Ngoài Tưởng Minh Quân ra thì đây là người thứ 2 dám nhìn thẳng vào mắt ông .
Ông trùm trong giới buôn bán bất động sản gật gù . Kể ra thì con gái của ông cũng tinh mắt lắm chứ ! Chàng trai nó đưa về quả thực không hề thua kém Minh Quân ...
Minh Quân đẹp trai theo kiểu nam tính , rắn rỏi thì chàng trai này lại
có vẻ đẹp thư sinh hơn . Nhưng vẫn toát ra một khí chất đặc biệt ! Khí
chất của bậc vương giả .
- Cậu muốn đạt được điều gì nhất ???
Hạ Văn Vũ đột ngột lên tiếng .
Không chút chần chừ , chàng trai trả lời ngay ;
- Thiên hạ vô đối !!! Đứng trên tất cả !!!
( tg : té ghế !!!! )
- Thiên hạ vô đối ??? Thật nực cười !!! Cậu dựa vào cái gì mà dám nói thế ???
Hạ Văn Vũ bật cười .
- Dựa vào chính bản thân tôi !!!
Nghe câu nói đanh gọn của Tuyên Vỹ , Hạ Văn Vũ lắc đầu :
- Cậu ... nếu không phải là vĩ nhân ... thì là một thằng điên !!!
Sau khi hắn đi khỏi , cha của Kiều Liên khẽ mỉm cười . Ông như nhìn thấy hình ảnh của mình lúc còn trai trẻ ...
- Sao rồi ??? Có ổn không ???
Tường cách âm nên Kiều Liên dù đứng ngay ngoài cửa cũng ko nghe được câu nào . Cô xoắn lấy hắn hỏi thăm dồn dập !
Tuyên Vỹ đang bận ... lau mồ hôi cũng cố gắng làm hài lòng khách hàng :
- Có lẽ là ổn ! Tôi hi vọng thế ...
Vế sau của câu trả lời khiến Kiều Liên mừng hụt . Cô phấp phỏng :
- Anh ko chắc chắn sao ???
- Không !!! Cô nghĩ qua mặt cha cô dễ lắm đấy ???
Hắn trợn mắt .
Kiều Liên gật gù . Cũng đúng thôi ! Papa là người cô sợ nhất trên đời này . Ông ấy đâu dễ bị lừa !!!
Tuyên Vỹ thoáng rùng mình . Hắn nhớ lại cái nhìn sắc lạnh như mãnh thú
của ông ta mà phát hãi . Dù thuộc loại to gan lớn mật nhưng đứng trước
người đàn ông đó hắn không khỏi nản lòng .
Ông ta có một khí chất rất đặc biệt . Chỉ có ở những ông trùm maphia ...
- Bây giờ đã muộn rồi ! Giá mà có món gì nong nóng lót dạ nhỉ ???
Hắn gợi ý .
Kiều Liên bĩu môi . Chưa đâu vào đâu đã giở chứng !
Nhưng thôi !!! Cô cũng không phải người hẹp hòi gì ! Đãi hắn 1 bữa vậy !
- Đi theo tôi !!!
Chỉ chờ có thế , Tuyên Vỹ liền nhẩy chân sáo theo Kiều Liên . Gì chứ cái trò ăn rồi người khác trả tiền là hắn rất khoái ....
- Ủa !! chúng ta đi đâu đây ??? Hắn hỏi .
- Thì cứ đi theo tôi thì biết ! Càm ràm mãi .. Tôi có đem anh đi bán đâu mà sợ !
( tg : lạy hồn !!! Ai mà bán nổi hắn cơ chứ ??? )
Kiều Liên đưa Tuyên Vỹ rẽ vào 1 ngõ hẻm . Mọi thứ ở đây cái gì cũng nhỏ xíu nhưng rất gọn gàng , sạch sẽ !
Cả 2 bước vào một quán ăn bầy biện rất đơn giản .
- Cho 5 cái bánh bao nhân đặc biệt !!!
Kiều Liên hô lớn rồi quay sang giải thích :
- Bánh bao ở đây là số dách ! Bột bánh vừa trắng lại vừa thơm ! Cắn hơi
dai dai ... Nhân bánh vừa miệng ... nói chung là ... tuyệt vời !!!
Nghe Kiều Liên miêu tả , Tuyên Vỹ cứ nuốt nước miếng ừng ực ! Đến khí 5 chiếc bánh bao bốc hơi nghi ngút được đem ra thì ...
Cả 2 thi nhau chén !!!
( tg : đôi này nghe vẻ tâm đầu ý hợp về khoản ... ăn uống nhỉ ??? )
10 phút sau :
- Chủ quán !! Cho thêm 5 cái nữa !!!
Lần này là giọng Tuyên Vỹ dõng dạc . Không biết là do bánh bao ngon quá
hay không phải trả tiền túi nên chàng trai họ Bạch ăn rất khí thế !
Quán này chủ yếu bán vào 2 thời điểm : Sáng và chiều tối ! Lúc Kiều Liên và Tuyên Vỹ bước vào quán cũng khá muộn rồi . Cũng vì bánh bao là thứ
đồ ăn rất được ưa chuộng vào mùa rét nên quán rất nhanh hết hàng .
Ngày hôm nay cũng vậy ! Những vị khách vào sau Tuyên Vỹ và Kiều Liên
đành phải thất vọng ra về . Vì số bánh bao cuối cùng đã được dọn ra
trước mặ