
ng một chút gì lãng mạn ... Lúc nào cũng lạnh tanh ... Nhưng trái tim thì lúc nào cũng ấm áp ... Hắn luôn âm thầm đứng sau ủng hộ và giúp đỡ Nó ... Luôn làm mọi việc vì Nó và chẳng cần biết đến hậu quả ...
" Kelvin ... Anh là tên đáng ghét nhất mà em đã yêu ... Dù sau này em có xảy ra chuyện cũng phải sống tốt đó ... Chỉ cần anh biết em luôn yêu anh ... Mãi mãi yêu anh ... " - Nó khẽ cười ... Nhắm mắt như chờ đợi một cái gì đó ...
" Hừ ... Hạnh phúc đủ chưa hả ... Đến lúc trả mạng được chưa ... " - Vy Anh từ phía sau bước lên mõm đá ngồi bên cạnh Nó ...
" Có lẽ đã đủ rồi ... "
" Cô không thắc mắc tôi là ai sao ... " - Vy Anh thản nhiên mỉm cười ...
" ... " - Nó im lặng
" Chính cô đã hại hai đứa em duy nhất của tôi ... Hạ Băng và Tiểu Hân là người thân duy nhất mà tôi biết ... Chính cô ... Chính cô đã hại 2 đứa nó ... " - Vy Anh vò chặt hai tay căm phẫn ...
" Là họ đã tự tìm đến cái chết ... Họ xứng đáng nhận lấy ... " - Nó
" Tao không tin ... Còn An Nhiên và Hồng Ngọc ... Bọn nó phải tìm đến cái nghề mà ai cũng kinh tởm ... Để họ chà đạp thân xác một cách rẻ tiền ... Mày phải trả giá ... " - Vy Anh lần này không kiềm chế mà hét to vào mặt Nó ... Nòng súng cũng đã đặt ngay huyệt thái dương ... Chỉ cần ngón tay nhích vào bên trong một chút thì Nó sẽ vĩnh viễn không thể sống ...
" Tao có thể chăm sóc Kelvin ... Mày cứ yên tâm ... "
" Nếu giết chết tôi làm cô hài lòng ... Không hại đến mọi người ... Tôi bằng lòng chết dưới tay cô ... Việc cô chăm sóc Kelvin ... Nếu cô làm được tôi mong cô làm tốt ... " - Nó nhắm nghiền mắt ... Chờ đợi tử thần ...
" Chị ơi đừng mà ... " - An Nhiên từ đâu đi đến ... Trên người là một bộ đồ đậm chất dân ở làng chài ... Theo sau là Hồng Ngọc và Thảo Vy ...
" An Nhiên ... Hồng Ngọc ... Thảo Vy ... " - Vy Anh thả súng xuống chạy đến ôm chầm lấy ba người họ ...
" Chị ... Đừng làm như vậy ... " - Hồng Ngọc buông Vy Anh nói ...
" Chị ... "
" Bọn em mang ơn Jersey rất nhiều ... Cô ấy đã giúp bọn em thoát khỏi cái nghề đó ... Là cô ấy đã bỏ tiền chuộc bọn em ... Sau đó thì đưa bọn em một số tiền khá lớn ... Rồi đi mất ... "
" Chúng tôi mang ơn cô ... " - Quay sang Vy Anh ... " Chị ... Xem như bọn em trả ơn ... Cô ấy dù sao cũng đã cứu em ... " - An Nhiên nhẹ nhàng đi đến bên Nó ... " Cô nhớ tôi không "
" Tôi ... Không nhớ ... Không nhớ ÁÁÁÁÁ ... " - Nó lắc đầu nguầy nguậy ... Sau đó ôm đầu hét lên vì đau ...
" Có sao không ... " - Hắn vội đỡ lấy Nó ...
" Em ... Đau đầu quá ... " - Nó hai mắt nhắm lại ... Cơn đau dữ dội đang hành hạ cái đầu Nó ...
" Để tôi ... " - Hồng Ngọc nhẹ nhàng đi đến cạnh Nó ... Thoa một ít thuốc trong người cô ...
" Lúc trước mỗi lần cô đau đầu Hải Đăng lại sang tìm tôi ... " - Hồng Ngọc nhìn Nó mỉm cười ...
" ... " - Nó im lặng không nói gì ...
" Vy Anh ... Cô còn động đến cô ấy thì đừng trách tôi không nương tay với phụ nữ ... " - Hắn lườm Vy Anh sau đó bế Nó vào trong ...
" Chị ... " - An Nhiên lau nước mắt cho cô ...
Tim Vy Anh đang nhói lên từng hồi ... Nghe Hắn nói cô đau đến nhói lòng ... Tim cô thắt lại ... Huyng Joon từ xa nhìn thấy Vy Anh như vậy cũng đau xót không kém ... Ngay lúc này ... Anh muốn đến gần cô ... Ôm chặt lấy cô ... Nhưng cái sỉ diện của một thằng con trai không cho phép anh làm như vậy ...
***
" Em ... Sao lại tháo nó ra ... " - Hắn tức giận đưa chiếc nhẫn lên hỏi ...
" Em ... xin lỗi ... " - Nó quay mặt sang hướng khác ... " Là em sợ lúc nãy sẽ không về được ... " - Nó
" Em không biết chống lại hay sao ... Em muốn anh suốt đời phải sống mà không có em hả ... " - Hắn
" ... " - Nó chẳng đáp ... Ngồi bật dậy mà ôm lấy Hắn ... " Lúc nãy em rất sợ ... Nhưng em nghĩ là em sai nên em phải nhận lấy ... Lúc đó ... Em luôn nghĩ đến anh ... Em muốn lưu giữ lại cái hình ảnh của anh lần cuối để có thể không phải hối hận sau này ... "
" Ngốc ... Chẳng phải em đang ở đây cùng anh sao ... " - Hắn
" Anh quyết định rồi ... Anh sẽ không để em phải ở một mình nữa ... Anh sẽ đưa em về thành phố ... " - Hắn nắm chặt tay Nó kiên quyết nói ...
" Em ... "
" Ngoan ... Ngủ đi ... Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện ... " - Hắn đỡ Nó nằm xuống sau đó để đầu Nó nằm trên tay mình mà ngủ ...
2 năm sau ...
Trời đã gần sáng ... Trong một gian phòng ngủ màu xanh dương ... Trên chiếc nệm ... Có 2 người đang ôm nhau ngủ thật hạnh phúc ...
Cách đó không xa ... Trên chiếc nôi màu xanh ... Một bé trai có đôi mắt to tròn ... Màu tro ... Mái tóc nâu nâu ... Chóp mũi thanh cao cùng bờ má hồng phúng phính ... Đôi môi hồng hồng chúm chím ... Hai chiếc răng bé bé trắng nõn trên miệng của cậu bé ...
" Oa ... Oa ... Oa ... "
_ Anh ... Con khóc kìa
_ Ưm ... _ Hắn khẽ ngồi dậy ...
"Tách" - Ánh đèn được bật sáng ... Nó vội