
cô đau khổ, và nội tâm cô thật giằng xé mà thôi. Tôi còn muốn…nhiều nữa…nhưng từ từ thôi, tôi muốn người anh ta yêu phải khổ sở đau đớn hơn tôi gấp nghìn lần.
- Cô định làm gì? (Minh Tùng lạnh lùng nhìn cô ta hỏi)
Thanh Vân cười vang mà trả lời:
- Nếu hôm nay không giết tôi, vậy tôi sẽ còn quay lại…giết cô ta.
Minh Tùng điên cuồng phi lại ép cô ta vào tường, như dùng hết sức lực của
mình mà bóp lấy cổ Thanh Vân, khiến cô ta không thở được, hoảng hốt hít
lấy chút ít không khí bên ngoài. Kiều Thư vội vàng chạy lại ôm lấy người Minh Tùng:
- Minh Tùng, dừng tay lại, anh làm vậy, cô ta sẽ chết mất, Minh Tùng…em xin anh…
Kiều Thư khóc nức nở sau lưng Minh Tùng khiến anh không đành lòng mà buông
tay ra khỏi người Thanh Vân, cô ta lả cả người xuống đất, còn Minh Tùng
vì kìm nén mà khuôn mặt bừng đỏ, hơi thở gấp gáp, anh gằn từng chữ:
- Mau cút ra khỏi đây, nếu còn một lần xuất hiện, tôi sẽ giúp cả nhà cô
không nhận ra cô, đừng nghĩ chọc vào Minh Tùng này là đơn giản, tôi là
người như thế nào, chắc chắn cô hiểu. Đừng nói với tôi, cô không biết
David Minh Tùng cách đây 10 năm là như thế nào, không nên khiến tôi hành động với cô như vậy. Cút…
Có lẽ lần này Thanh Vân thật sự sợ hãi…cô ta lê thân người ra ngoài khó
nhọc… Đúng vậy, không phải cô ta không biết David Minh Tùng trước đây
như thế nào. Hai công tử của Tùng_Hải không chỉ hào hoa phong nhã, đĩnh
đạc chỉnh chu như người ngoài thường thấy, mặt khác, họ còn có một tổ
chức ngầm rất hùng hậu, có thể dẹp yên mọi thế lực chứ đừng nói một
Thanh Vân hay gia đình cô ta. Chỉ sợ trong một đêm, công ty trang sức
của gia đình cô ta cũng không còn thấy bóng dáng đâu chứ đừng nói đến
một người tên Thanh Vân. Nếu Minh Tùng không nhắc, có lẽ cô ta cũng quên đi điều này, vì cô biết từ ngày Thanh Lan ra đi, Minh Tùng đã không còn quan tâm tổ chức nữa, hoàn toàn do Minh Hải điều hành…nhưng có lẽ…người còn muốn sống thì không nên chọc vào Minh Tùng. Một khi anh đã nổi
điên, thì chẳng có điều gì là không thể cả. Đến giờ phút này, kể cả
Thanh Vân hay gia đình cô ta, thì cũng đã không thể dựa vào Thanh Lan mà tránh khỏi sự trừng phạt của Minh Tùng nữa…cả năm ở trong bênh viện tâm thần, đối diện với bao nhiêu người điên dại, bị bao nhiêu người đánh
đập…cô ta cũng không cảm thấy sự chết chóc như giờ phút Minh Tùng ào tới muốn tước đi mạng sống của mình…lúc này, Thanh Vân chân chính hiểu…cô
ta không thể động đến Kiều Thư, cũng chưa khi nào đủ bản lĩnh để có thể
đối đầu với Minh Tùng. Trước đây cứ nghĩ có thể dựa vào Thanh Lan…nhưng
hiện tại…dù Thanh Lan có sống lại cũng khó lòng cứu được cô ta.
Còn
lại Minh Tùng và Kiều Thư. Anh biết chắc chắn sẽ có ngày gặp lại cô,
nhưng chưa khi nào nghĩ rằng, gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Nhìn gương mặt thanh tú của cô thất thần, từng bước chậm chạp đi về phía tập hồ sơ trên bàn, anh vội vàng giữ cô lại. Khẽ động người thoát khỏi cánh tay của anh, cô bình thản mở ra…như không tin vào mắt mình, kết quả xét nghiệm ADN…cô không có quan hệ cha con với ông Thái Hòa, nhưng lại có
quan hệ mẹ con với bà Thu Nga…. Như vậy, như vậy là sao…một loạt những
tấm ảnh mẹ cô trẻ trung ngồi ăn uống cùng người đàn ông lạ mặt, rồi hai
người cùng nhau đi vào khách sạn…rồi những cái gì nữa đây??? Cô không
thể tiếp tục nhìn nữa…thân hình mảnh mai đổ gục xuống ghế salong, Minh
Tùng vội vàng chạy lại đỡ lấy. Anh đau xót ôm cô vào, như muốn tất cả
những nỗi đau này của cô anh có thể nhận lấy hết… Từng giọt nước mắt
trào ra…thì ra…vì không phải con gái ruột, nên ông Thái Hòa mới đối xử
với cô như vậy, thì ra vì không hoàn toàn chung một huyết thống, nên
Thái Khang mới lo lắng khi cô hỏi chúng ta có phải anh em hay không…thì
ra ai cũng biết, chỉ có cô…ngu ngốc sống suốt 28 năm mà không biết
chuyện gì… Kiều Thư vùng ra khỏi vòng ôm bao bọc của Minh Tùng, bật
người đứng dậy, cô chạy ra ngoài mà không nghe thấy tiếng gọi lo lắng
của anh. Bắt kịp bước chạy của cô, anh bất đắc dĩ nói:
- Anh đưa em đi.
Sau đó kéo Kiều Thư lại gần xe mình, mở cửa xe, để cô ngồi vào rồi anh mới
lên xe, cài dây an toàn cho cả hai, và điều khiển xe đi. Chỉ 30 phút, xe đã dừng trước cửa nhà, cô nhanh chóng xuống xe, nhưng lại không đủ dũng cảm bước vào… Minh Tùng đau xót, nắm chặt lấy tay cô, ấn chuông cửa một lúc, hai người thấy Thái Khang ra mở. Thái Khang ngạc nhiên thốt lên:
- Minh Tùng???
Minh Tùng chỉ nhìn Thái Khang gật khẽ rồi lại hướng ánh mắt đầy ẩn ý sang
phía Kiều Thư khiến Thái Khang chột dạ. Kiều Thư vào nhà mà không nói
năng gì, đến phòng khách thấy ông Thái Hòa đang xem ti vi, cô không chào hỏi, chỉ ngồi đối diện ông. Cô trực tiếp vào đề khiến ông Thái Hòa và
Thái Khang giật mình:
- Con không phải là con của bố, nhưng vẫn là em của Thái Khang, phải không?
- Em nói linh tinh gì vậy?
Thái Khang sốt sắng lên tiếng, ông Thái Hòa thì yên lặng, Minh Tùng thở dài, chỉ có Kiều Thư vẫn bình thản với thái độ ban đầu. Kiều Thư lại tiếp
tục: <