Disneyland 1972 Love the old s
Tìm Lại Niềm Tin

Tìm Lại Niềm Tin

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322942

Bình chọn: 8.00/10/294 lượt.

>- Anh bán cả em gái mình…

Thái Khang lại tiếp tục nhún nhún vai, tỏ vẻ không hiểu gì, sau đó vào
phòng, im lặng đóng cửa. Phía sau cửa phòng Thái Khang thở dài một hơi…
gia đình như thế này, mẹ thấy an lòng chứ? Minh Tùng là người có năng
lực, cũng hiểu trước biết sau, con tin chắc đây là người đàn ông tốt, sẽ yêu thương bông hoa nhỏ nhắn của gia đình mình…phải không mẹ???

Kiều Thư nặng nề đi lên phòng…vừa đi vừa than thở: thật đáng ghét, mới
có một buổi mà mua chuộc hết cả nhà luôn, nếu ở luôn mấy hôm, chắc hai
người đàn ông trong nhà này bán mình luôn dù không được giá quá…huhu…mẹ
ơi, làm chủ cho con….

Vừa tới trước cửa phòng, ngẩng nhìn lên đã
thấy Minh Tùng khoanh tay mang dáng vẻ chờ đợi đứng đó. Kiều Thư tỏ vẻ
chán ghét mở cửa phòng bước vào. Nhưng khi vào đến phòng, nhìn cách bài
trí trong phòng…vẫn nguyên vẹn như lúc cô ra đi. Một cảm giác thân
thương trào lên khiến đôi mắt đen nhanh chóng ngập nước. Đã bao lâu rồi
cô không bước vào căn phòng này…nguyên vẹn như vậy…mẹ…là mẹ luôn giữ lại một nơi cho con có phải không?

Kiều Thư chạm tay vào từng đồ vật tự thời còn đi học, chạm tay vào chiếc đèn ngủ thân quen, mở cánh cửa tủ
ra là những bộ quần áo xưa kia cô đã mặc, nhưng bộ quần áo từ khi cô còn là một bé con, đến khi học cấp 1, cấp 2, cấp 3…được sắp xếp cẩn thận,
treo móc theo thứ tự…cô yêu thương muốn ôm lấy tất cả nhưng kỉ niệm xưa
cũ vào lòng…bỗng nấc lên một tiếng…mẹ, thật cảm ơn… Cô đã không biết mẹ
yêu thương mình như vậy, nâng niu mình như vậy. Đã bỏ qua biết bao nhiêu rồi…tại sao bao nhiêu năm, từ khi ra ở riêng, không một lần nào quay
về? Nếu trở lại sớm một chút, có phải đã hiểu lòng mẹ sớm một chút hay
không??? Kiều Thư cúi đầu, từng giọt, từng giọt nước mắt thi nhau rơi
xuống. Minh Tùng từ phía sau xoay người Kiều Thư lại, ôm lấy cô, cằm anh tựa lên đầu cô, ôn nhu mà nói:

- Anh thật ghen tỵ với em, có một
người mẹ yêu thương em đến như vậy… Từ bây giờ phải sống thật tốt, vì mẹ sống thật tốt, thật vui vẻ, và thật yêu thương gia đình…em hiểu
không??? Anh sẽ cùng em làm tất cả, được chứ.

Kiều Thư vẫn nấc lên
trong lòng Minh Tùng, vô thức gật đầu… Đúng thế, cô phải sống tốt gấp
đôi, gấp ba…phải sống cả phần của mẹ nữa….

Một lúc sau Kiều Thư đã ngồi ở giường bình tĩnh lại, Minh Tùng đưa cho cô ly nước. Nhấp một ngụm Kiều Thư liền nói:

- Cũng đã gần chục năm em không bước vào căn phòng này rồi… Anh biết
không, chiếc bàn này là Thái Khang và em tranh nhau chọn đấy. Nhưng vì
em đanh đá hơn nên Thái Khang cũng đành chịu, nhường cho em. Đèn ngủ kia là Andy tặng em khi sinh nhật năm học lớp 8. Mấy con búp bê Nga kia là
khi hai đứa trốn nhà đi du lịch đã mua về làm kỉ niệm.

Minh Tùng cùng ngồi trên giường với cô để cô dựa vào, vuốt nhẹ mái tóc cô mà nói:

- Bức ảnh kia là năm em học lớp mấy?

Minh Tùng chỉ vào một tấm hình treo trên tường, khi cô và Andy khoác trên
người bộ đồ tú tài, đầu đội mũ tú tài, ôm lấy nhau, cười tươi tỉnh mà
chụp. Cô nói:

- Năm tốt nghiệp cấp hai, khi ấy mới 15, 16 tuổi, nhìn trẻ nhỉ, không giống bây giờ.

- Rất xinh…

Minh Tùng nhìn cô bé có đôi mắt đen biết nói đang lấp lánh, làn da mịn màng, chiếc mũi nhỏ nhắn kiêu hãnh, đôi môi tinh tế cười tươi tắn, chiếc cằm
vline như nhân vật hoạt hình anh ưa thích mà say đắm cười… Mái tóc Kiều
Thư lúc đó ngắn đến vai, nhưng có thể nhìn ra rất mượt mà, anh lại tiếp
tục vuốt mái tóc cô mà nói:

- Em còn nhớ hôm dự tiệc Tùng-Hải, lần
đầu tiên em gặp Minh Hải không? Hôm đó em cặp tóc cuốn lên, anh đã khôn
biết là tóc em dài như vậy rồi, cho đến khi Minh Hải với tay gỡ bỏ chiếc cặp lấp lánh, tóc em vô tình xõa tung ra, khiến anh ngây ngẩn nhìn
em…quả thật lúc ấy anh nghĩ… em có thể đi quảng cáo cho hãng dầu gội ấy
chứ…

Đang nghiêm túc bỗng nhiễn Minh Tùng bông đùa khiến Kiều Thư bật cười thoải mái:

- Qua lời nói của anh, em sẽ suy nghĩ thêm về ý tưởng đó.

Minh Tùng liền với tay lại chỗ áo khoác trên ghế, lấy ra chiếc cặp tóc lấp
lánh hình trái tim khi đó, khiến Kiều Thư ngỡ ngàng nhìn không chớp
mắt:

- Không phải khi nào anh cũng mang theo đấy chứ?

- Nếu anh nói đúng vậy thì em có tin không?

- Anh…

- Anh đã phải mua lại chiếc cặp đặc biệt này với một giá mà em không
tưởng tượng nổi đâu, phải trao đổi bằng cả tự do ấy chứ…haizzz…nhưng anh lại cho rằng rất đáng giá.o_o.

Kiều Thư không nói thêm được tiếng
nào, chỉ nhìn thẳng vào vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt đầy sự mềm mại
của Minh Tùng mà cảm động…. Đột nhiên chuông điện thoại của Minh Tùng
vang lên, nhìn lướt qua màn hình, anh khẽ cười và ấn nút nghe, nhưng lại tiện thể ấn luôn nút loa ngoài:

- Alo.

- Lô cái gì? Con tìm được cô gái ấy rồi mà không đưa về gặp mẹ hả?

Kiều Thư hốt hoảng mím chặt môi, còn Minh Tùng lại cười rất vui vẻ nắm lấy tay cô mà nói:

- Mẹ vội vàng cái gì? Sớm muộn gì cũng gặp thôi mà?

- Sao lại không v