XtGem Forum catalog
Tìm Lại Niềm Tin

Tìm Lại Niềm Tin

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323042

Bình chọn: 7.00/10/304 lượt.

n
được với bạn trai là vì không có bạn trai mà đến, còn bỏ nhà đi thì đúng là muốn ba mẹ anh biết, anh không thích những gì họ sắp đặt.

Minh Tùng nhìn Kiều Thư anh hỏi :

- Cô nhớ cô ấy không ?

Kiều Thư bình thản cười, có vẻ cảm xúc lắng đọng hẳn :

- Nhớ ? Không hẳn vậy…mà tôi cảm thấy có lỗi nhiều hơn, vì tôi nên cô ấy
mất đi tình yêu, niềm tin, và mất đi chính bản thân cô ấy. Vì tôi mà cô
ấy phải bỏ lại tất cả, đến một nơi xa xôi tự chữa lành nỗi đau của
mình.

- Cô cũng đâu khá hơn cô ấy, tôi biết cô rất đau khổ, hối hận, và day dứt.

- Vậy thì được gì ? Chủ yếu là không thể quay lại thời điểm đó, và nếu
quay lại lúc đó, tôi cũng không chắc là mình sẽ không làm như vậy. Là do bản thân tôi không hiểu chuyện, bồng bột và quá ích kỉ thôi. Haizzz
thôi nói chuyện khác đi.

Cô quay sang thì thấy Minh Tùng ngả lưng trên bãi cỏ, anh an nhàn nhắm mắt lại. Kiều Thư cười :

- Đôi khi tôi thấy anh rất xa cách, như người ở thế giới khác, đôi khi lại thấy thật gần gũi, đơn giản.

- Vậy cô thích tôi như thế nào ?

Kiều Thư hơi xoay người, dựa lưng vào gốc cây, duỗi thẳng chân ra một chút, cô nói :

- Anh như thế nào, không phải tôi thích là được, quan trọng là anh thích, o_o, không phải sao. Hơn nữa tôi không đặt ra chuẩn mực nào cả, người
mình đã thích, thì người ấy như thế nào, mình vẫn sẽ thích. Còn đã không thích thì họ có làm bất cứ điều gì cũng vẫn là không thích.o_o.

Minh Tùng hướng mắt nhìn về phía khuôn mặt thành thật của Kiều Thư, anh
nhích dần lại, gối đầu lên đùi cô, Kiều Thư giật mình nhìn xuống gương
mặt thản nhiên của Minh Tùng, đang nhắm mắt không quan tâm điều gì, cô
cười ngả lưng vào thân cây nói :

- Nhìn anh…thật khó tưởng tượng anh thích người cùng giới.

- Vậy cô thì sao ? Giống người yêu một cô gái ư ? Mà…ngoài cô gái ấy, cô không yêu ai khác hả ?

- Ừm, có lẽ tôi yêu cô ấy, rồi lại làm tổn thương cô ấy sâu sắc quá, nên
không yêu người nào nữa. Những người con gái khác, tôi cũng chỉ thấy
bình thường.

- Vậy đàn ông ?

- Thì sao ?

- Khi gặp người khác phái cô không có cảm giác gì sao ?

- Phải có cảm giác gì ? Tôi chưa khi nào để ý, hơn nữa đã giành tình cảm
cho Kiều Như rồi, thì làm sao lại thích người khác phái nữa ?

- Có khi nào cô nghĩ, tình cảm đó là ngộ nhận không ?

- Vì sao anh hỏi vậy ?

- À…vì đôi khi tôi cũng tự hỏi bản thân như vậy, giờ tâm sự với cô xem sao, có giống tôi không ?

Kiều Thư nghe vậy, cũng không nghi ngờ gì, hơi thở dài, coi như tâm sự với người cùng cảnh ngộ vậy.

- Tôi chưa nghĩ tới điều ấy, bởi lúc đó tôi luôn muốn độc chiếm tình cảm
của Kiều Như, không muốn chia sẻ cô ấy cho ai, khi nhìn Văn Quốc và Kiều Như bên nhau, tôi rất buồn, hụt hẫng, khó chịu và tức tối, rồi khi làm
tổn thương cô ấy xong, tôi rất đau khổ và day dứt, thời gian không làm
việc, tôi chỉ giành để nghĩ về Kiều Như mà thôi.

- Cô không có niềm tin vào đàn ông ?

- Đúng.

- Vậy vì sao tin tôi ?

- Vì anh giống tôi.

Nghe thấy câu này đúng là Minh Tùng thấy tự trọng sa sút kinh khủng, cô nàng này thực sự coi anh… Haizzz, khẽ thở dài, rồi Minh Tùng tiếp :

- Vì sao lại không tin đàn ông, cũng phải có người này người kia chứ.

Kiều Thư cười nhẹ, một nụ cười nhẹ nhàng như gió mùa đông, lạnh lùng lại yếu đuối khiến Minh Tùng phải giật mình lo lắng. Cô nói :

- Chuyện này
tôi chưa từng kể cho ai biết, o_o, hôm nay kể cho anh, là người đầu
tiên, ngay cả Kiều Như cũng không hề biết chuyện này… Năm tôi học cấp 2, nhà tôi có một người chuyển đến ở để tiện cho việc học đại học. Khi đó
mẹ tôi có giải thích về vấn đề họ hàng như thế nào, giờ tôi cũng quên
rồi, chỉ biết tôi phải gọi là chú. Mẹ tôi nói, chú ở đây đi học, lại
tiện gia sư cho con, người nhà vẫn an toàn hơn , bản thân tôi cũng cho
là việc bình thường, nhưng không biết an toàn như thế nào mà chỉ ở nhà
tôi có 2 tháng, biết tôi không quen khóa cửa, nên nhân lúc tôi ngủ là mò vào phòng tôi, đe dọa tính giở trò đồi bại, hắn sắp cởi được hết đồ của tôi, thì do không đề phòng bị tôi đạp cho mấy cái, rồi tôi chạy thoát
thân được. Hôm sau hắn ta vẫn mặt dày tỏ ra không có chuyện gì, cứ nghĩ
rằng tôi không có cách đá hắn ra ngoài. Chỉ tiếc là gặp tôi, người không đơn giản chút nào, ai mà nghĩ một đứa trẻ lớp 7 lại dám theo dõi rồi
chụp lại được cảnh tình tứ của hắn ta với hai cô giúp việc trẻ ở nhà tôi chứ. Tôi đưa mấy tấm hình cho ba mẹ tôi, và nói : nếu muốn con yên ổn
mà lớn lên, thì đừng có để người đốn mạt như thế này ở trong nhà. Mẹ tôi hốt hoảng tống khứ hắn ta ra khỏi nhà luôn.

Kiều Thư khẽ dừng, nhìn xuống thấy Minh Tùng tuy im lặng nhưng ánh mắt
anh lộ rõ vẻ tức giận, Kiều Thư cười nhẹ rồi lại nhìn xa xăm. Minh Tùng
nhíu mày, không hiểu tại sao anh chẳng khi nào quan tâm chuyện gì, vậy
mà giờ nhìn cô gái này bình thản kể lại những việc đã qua, anh lại trào
l