
i, sao mày hok ngon xuống đi.
_ Uh - Phong xen zô - sao mày hok ‘’làm gương’’ đi.
_ Bậy,… tội tao chứ mầy, tao đi rồi lấy ai ở zới tụi mày, tao còn phải ở lại ‘’chăm sóc’’ tụi bây chứ.
Nguyên xịu mặt
_ Khỏi luôn, zụ này tao hok thèm, hok thằng nào chịu hy sinh thì thôi, đắp mền chờ chết đi tụi bây.
Ba
thằng ngồi buồn xo, bữa nay trúng mánh đâu hem thấy, thấy trúng …đạn
không a`. Tụi nó rầu thúi ruột, hai cái con quỷ sứ ở dưới thì cứ gầm gừ
sủa inh ỏi nghe bắt lạnh xương sống.
Bỗng hai con quỷ sứ im re
hok sủa nữa mà vẫy đuôi mừng mừng. Ở đằng kia một đứa con gái đang bước
tới, chắc tại nghe tiếng chó sủa, mà sao nó thấy đứa kon gái này nhìn
quen quen nha. Đến lúc con pé tới gần, nó hú hồn, mèng ơi con nhỏ… kì kì
nè chớ ai, nó làm gì ở đây dzậy cà. Nó chưa kip hỏi thì kon nhỏ đã nhìn
thấy nó và hai thằng nhóc khác mặt mũi buồn thấy tội đang ngồi chèo
queo trên cây, nhỏ ngạc nhiên.
_ Ah.., sao anh lại ở đây. Mà mấy anh làm gì trên đó zậy.
Phong, Nguyên dòm nó.
_ Mày quen nhỏ này hả.
_ ‘’Sơ sơ’’.
_ Kệ, zậy cũng ngon rồi, nhờ nó xích chó lại đi mày - Nguyên.
Nó quay xuống dưới.
_
Ah`…Tụi tui sơn tường ở đây. Thấy có cây ổi ngon ngon, tính hái mấy
trái ăn chơi thôi, ai dè mấy kon cầy này chạy tới ‘’giam’’ tụi tui trên
này luôn.
_ Ah`, té ra ‘’đạo chích’’ hả, zậy cho ngồi cây tới tối để ‘’ăn năn’’, hihi.
Nó
nhìn nhỏ cười mà ghét dễ sợ, người ta mắc nạn hem cứu thì thôi còn
‘’nhe răng’’ chọc quê nữa chứ. Nhưng … ‘’giận thì giận mà thương thì
thương’’, nó không dám ồn ào zới nhỏ này, phải ráng sức dụ dỗ nhỏ xích
chó lại thì mới mong ….thấy được ngày mai chứ.
_ Thôi mòa, có mấy trái ổi mà làm gì ghê zậy, cột mấy kon chó lại giùm đi.
_ Hem được, mấy trái cũng zậy, phạt mấy anh ngồi cây 4 tiếng để hối lỗi.
_ Năn nỉ mà, tha mạng đi, tụi tui hứa cải tà quy chánh mà.
_ Hem.
Nhỏ này khó quá, nó bắt đầu chơi đòn độc.
_ Để bữa nào tui dắt cô đi ăn xôi 2 ngàn, được chưa.
_ Thiệt hem - nhỏ khoái khoái
_ Trời ơi, tui lớn chừng này mà đi nói xạo…. kon nít ai coi.
_ Xíiii…
Nhỏ liếc nó một cái sắc lẻm, rồi quay mặt vào nhà.
_ Bác Minh ơi.
Ông
quản gia lật đật chạy ra, nhỏ chỉ tay vào hai kon chó. Bit ý, người
quản gia liền dắt hai kon cầy đi vào sân sau. Chờ hai kon ‘’cai ngục’’
đi thật xa, ba thằng ‘’tù’’ mới dám nhảy xuống.
Hj`, cám ơn nhìu - ba thằng mừng mừng.
_ Nhớ zụ xôi nha - Nhỏ nhắc
_ Uhm, nhớ.
Tiếng Nguyên la lớn.
_
Trời đất ơi, đôi dép tao nhìn thảm quá zậy nè. Cả đám ngó sang. Thằng
Nguyên đang mếu mếu, hai tay cầm hai chiếc dép dòm tèm hem hết sức,
chiếc nào chiếc nấy còn có nửa miếng đế hà…. Tội chưa, đôi này nó mới
sắm 120 hôm qua, Nguyên lựa kĩ lắm mới ưng ý zậy mà hôm nay đem nộp cho 2
kon chó ‘’lai rai’’, đau lòng chiến sĩ quá.
Nguyên rên rỉ
_ Mấy kon quái vật đó chơi… thất đức quá.
_ Thui đừng tiếc nữa mày - nó an ủi - của đi thay người mà.
_ Sao đừng tiếc được, đây là ‘’của’’ của tao mà, nó đi thay tao thôi, còn tụi bây được đi …‘’ké’’ tao ngon ăn quá zậy.
_ Đừng có phân bì mày - Phong - ráng chịu chút đi, tao còn đôi …tông lào ở nhà ah’.
Nguyên bùn thiu, còn nó với thằng Phong đứng đó ‘’chỉ bit câm nín nghe tiếng Nguyên khóc’’ thôi. Sực nhớ tới nhỏ, nó quay qua.
_ Mà nhỏ làm gì ở đây zậy.
_ Đây là nhà tui mờ.
_ Trời đất - nó hú vía - Zậy cái ông Kim Phụng là…là….
_ Là ba tui đó - Nhỏ cười cười
Nó
chợt hiểu ra. Hèn gì nhỏ hem bit trên đời này có cái gói xôi 2 ngàn
thôi, hèn gì nhỏ hem bit ăn mì gõ bình dân, hèn gì nhỏ tính tậu luôn cái
xe mì, hèn gì thấy nhỏ kì kì, hèn gì…… Tiểu thư nhà đại gia có khác.
Nhưng nó vẫn nghi nghi.
_ Mà thiệt hem zậy
_ Thiệt mà, tui là kon… ba tui mà.
Chèng
ơi, vậy là nhỏ đâu có bị …khùng, té ra lâu nay nó quen zới công chúa
nhà Kim Phụng mà hem bit. Nó ngớ người nhìn nhỏ, Phong và Nguyên cũng
vậy. Bữa nay nhỏ xinh thiệt, mặc cái áo sơ mi Hàn Quốc màu trắng, quần
lửng trắng luôn, tóc búi cao, hai mắt bồ câu đen thui cứ chớp chớp nhìn
‘’ngứa mắt’’ ghê.
Nhỏ lên tiếng
_ Mà anh nói anh là thợ vẽ hả.
_ Uh.
_ Sao anh nhìu nghề quá zậy, tui thấy anh sửa xe nữa mà.
_ Ah`… cũng ‘’bình thường thôi’’…. ‘’đàn ông là thế’’.
_ Zậy anh zô vẽ phòng giùm tui đi.
_ Uh…uh, nhưng mà để chiều đi, tụi tui còn phải về ăn cơm nữa, đói bụng quá.
Nó quay qua hai thằng bạn, hai thằng này cũng đang đói meo, xoa xoa bụng dòm nó.
_ Sao phải về, zô nhà tui ăn cơm luôn cho vui.
Trời
ơi, tự nhiên nó thấy thương nhỏ này tè lun, nhỏ phán 1 câu chí lí quá
xá, trưa nắng zậy mà zìa nhà thì chỉ có xỉu giữa đường, ở lại đây ăn cơm
là…. hợp lý nhất.
Nhưng nó