
hưng phấn ban đầu. Trên máy bay chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi, tôi dựa đầu vào lưng ghế chìm vào giấc
ngủ.
Không biết từ khi nào tôi bị đánh thức bởi giọng nói dịu dàng của nữ tiếp viên, ngoài cửa đã là sân bay quốc tế Male.
2.
Vừa xuống máy bay một luồng sóng biển ào đến.
Nhiệt độ Bắc Kinh vào tháng 4 vẫn còn dưới 30 độ, ở đây đã oi nóng. Chỉ trong phút chốc áo sơ mi của tôi đã dính sát sau lưng vì mồ hôi.
Nhân
viên làm việc ở sân bay nói với tôi do chênh lệch thời gian khoảng ba
giờ, giờ là 1h sáng ở Male, mà máy bay đến đảo Filitheyo phải đợi ban
ngày đủ ánh sáng mới có thể bay, do đó tôi phải đợi ở đó đến sáng.
Tôi chỉ còn cách ngồi trên ghế dài của phòng đợi nơi sân bay, cầu trời mau sáng.
Trong phòng đợi lành lạnh, thỉnh thoảng có vài du khách Âu Mỹ, trên mặt đều
lộ vẻ mệt mỏi. Ba lô trên vai, tay kéo hai vali lớn, trong đêm khuya ở
nơi đất khách, trong lòng tôi đột nhiên trào dâng nỗi buồn tha hương.
Muỗi ở Male rất nhiệt tình hiếu khách, rất có hứng thú với tay, mặt tôi.
Muốn nằm lên bàn ngủ một lát hoặc đọc sách, chúng cũng không cho phép.
Mặc đêm khuya, tôi lại gửi tin nhắn cho George, hồi lâu cũng không có
hồi âm, khiến tôi tức tối, quyết định lần sau gặp mặt sẽ chỉnh đốn cậu
ta.
Sau hai tiếng đồng hồ, tôi nước mắt chảy ròng ròng nhớ đến
kem chống muỗi để trong hành lý, may là có nó mới có thể yên giấc. Tôi
dựa vào lưng ghế, trong đầu như có tảng đá đè xuống.
Không biết từ lúc nào đột nhiên nghe thấy tiếng cười bên cạnh, tôi bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, George đang đứng trước mặt tôi!
Tôi dụi mắt nhìn, đúng là cậu ấy. Đầu đội chiếc Cap màu trắng, mặc áo phông ngắn tay màu trắng, đeo ba lô đen. Thấy tôi bất ngờ, cậu ta đắc ý cười: “Ngủ trên thiên đường thấy thế nào? Xem ra ngủ ngon hơn ở nhân gian!”
Tôi lập tức nhảy bổ lên về phía cậu ấy: “Sao cậu lại đến? Đoàn phim không phải đang quay gấp sao?”
“Quay xong rồi, vừa may vai diễn của mình đã quay xong!”
“Nhanh vậy? Hôm qua cậu còn nói còn nhiều cảnh nữa!”
“Lừa cậu mà! Đồ ngốc, thực ra mình đã sắp xếp từ lâu để tham gia lễ cưới của Hàn Vũ Băng, mấy ngày nay đạo diễn chỉ cho quay vai diễn của mình, cuối cùng đã quay xong!”
“À, cậu biết hành vi này ở Trung Quốc có câu thành ngữ nào không?”
“Không biết, nói nghe xem nào?” George rất thích học thành ngữ.
“Gọi là hồ ly mượn uy hổ”. Tôi véo mũi cậu ta nói: “Ồ thôi rồi, thật mất mặt... Hàn Vũ Băng đâu có mời cậu!”
“Cô ấy mời cậu, mình đi theo cậu! Mấy ngày nay mình quay vội nên thường
thức đêm, hoàn tất là vội đến sân bay, thật không dễ đến được cửa thiên
đường, giờ lại nhẫn tâm đuổi mình về sao?” Cậu ta nói xong dựa đầu vào
vai tôi giả bộ đáng thương.
Tôi phì cười: “Được, nhưng cậu cần làm thợ ảnh trong suốt hành trình cho mình, không được lười biếng đâu đấy.”
“Tuân lệnh!” Cậu ta đáp lớn. Đột nhiên như nghĩ ra điều gì, cậu mở túi bới
tìm, đưa cho tôi một vật màu đen, là nắp chống nước máy ảnh tôi không
mua được.
3.
Có George làm bạn, bóng tối buổi sớm không
còn đáng sợ. Nhìn bầu trời sáng dần, chúng tôi ôm nhau chào đón buổi
bình minh ở Maldives.
Mặt trời lên trên mặt nước biển, một ánh sáng màu ánh vàng chiếu trên mặt biển chói lóa.
Chúng tôi mở to mắt nhìn máy bay cất cánh, bay càng cao càng xa, dần dần có
chút lo lắng, may là vừa đến 7h sáng, máy bay của chúng tôi cũng đến như đã hẹn.
Máy bay từ từ cất cánh, từ cửa sổ nhìn xuống dưới cảng
vừa mới xuất phát, cảng Male tràn trề sức sống. Máy bay lên cao dần,
phía dưới là Ấn Độ Dương xanh thẳm, rộng bao la, những đảo san hô vây
quanh với những hình dạng khác nhau, giống như một viên ngọc trai tỏa
sáng giữa Ấn Độ Dương. Trong khu vực biển chín vạn mét vuông Maldives,
tổng cộng có hơn 200 hòn đảo có thể sinh sống, đảo Filitheyo mà chúng
tôi sắp đến là một trong số đó.
Chỉ từ trên máy bay nhìn xuống
những đảo san hô to nhỏ giữa đại dương đã khiến tinh thần tôi sảng
khoái, không còn buồn ngủ, cầm máy ảnh chụp liên hồi.
Sau ba mươi phút, chúng tôi dừng tại Sân bay Quốc tế Filitheyo, cảng Thần Thánh thực tế chỉ là cảng rộng vài mét vuông.
Mới xuống máy bay đã có nhân viên đến đón hành lý, đưa thẳng đến phòng chúng tôi. Một cậu da đen đưa tôi đi đến phòng ăn sáng.
Trên đường chỉ toàn thấy cây xanh, hoa hồng, biển xanh và cát trắng.
Biển có tác dụng mang lại tâm trạng thư thái đến thần kỳ, lúc này tôi như
bước vào thế giới khác, Bắc Kinh, điện ảnh, giới giải trí, trường học,
luận văn... tất cả những phức tạp, huyên náo đều tránh xa tôi. So với
cái đẹp ở Maldives, đợi chờ thức đêm suốt chặng đường dài đều không đáng nhắc đến. Tôi kéo chặt tay George, hạnh phúc vì có cậu bên cạnh trong
khung cảnh tươi đẹp này.
Vào phòng ăn thấy Hàn Vũ Băng và David - vị hôn phu của cô.
Thấy chúng tôi, họ đứng dậy đón. Tôi và Vũ Băng thích thú ôm nhau. Hôm nay,
cô bạn của tôi mặc chiếc váy dài t