Insane
Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323215

Bình chọn: 7.5.00/10/321 lượt.

i chàng thiếu gia này. 

-.... Quỳnh Anh nghe mà chẳng hiểu gì cả. 

-Xin lỗi tiểu thư, mời cô xuống ăn sáng. Khi nào cậu chủ dậy sẽ xuống ăn sáng cùng cô._Ông Khang giải thích rồi sang phòng tiếp tục làm chuông báo thức.

 -Cháu cũng muốn đi._Quỳnh Anh lóc cóc chạy theo 1 phần vì tò mò muốn biết vị thiếu gia đó là ai mà cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Chắc mọi người thắc mắc vì sao nó có thể đi lại được vì Thiên Trọng đã cho người xoa bóp chân cho nó khi nó đang ngủ say nên chân của Quỳnh Anh mới có thể hồi phục nhanh như vậy? Quay lại chủ đề chính, tiểu thư Quỳnh Anh và quản gia Khang của chúng ta đang tiến về phía phòng ngủ của Thiên Trọng để gọi cậu dậy. Khi cửa phòng được mở, nó có vẻ như không tin vào mắt mình.  Một là cách bố trí căn phòng. 1 căn phòng phải nói là rất rộng nó được sơn màu xanh nước biển mà trên tường toàn là hình ảnh conan, heiji, siêu nhân SPD….. tất cả đều được sắp xếp một cách cẩn thận và khéo léo.

 -Thiếu gia mà các người nói là khỉ ngốc à nhầm Thiên Trọng sao?

 -Vâng, thưa tiểu thư. Nói rồi, ông tiến về phía chiếc giường nơi có cậu thiếu gia đang ngủ say.

 -Thưa thiếu gia đã đến giờ đi học rồi._ Ông Khang cố gắng gọi cậu chủ dậy nhưng……. 

-Z…….z…..z…._ Có vẻ như không tác dụng -Thiếu gia, thiếu gia...._ Ông Khang vẫn tiếp tục gọi 

-Bác ơi, để cháu ngủ thêm 5’ nữa nhé!_ Cậu không mở mắt mà chỉ giơ năm ngón tay ra khỏi chiếc khăn trùm kín. Hoạt động này khiến cho Quỳnh Anh vừa buồn cười vừa tức giận. Vui vì hoạt động rất ngộ nghĩnh và trẻ con nhưng tức giận vì trong một buổi sáng mà có đến tận 11 người gọi cậu dậy xem chừng có vẻ như không có tác dụng gì cả. Thấy thế, Quỳnh Anh lên tiếng khi thấy ông quản gia muốn tiếp tục gọi: 

-Để cháu._Không kịp để ông kịp phản ứng, cô đã đến bên cạnh giường cậu và nói nhỏ điều gì đó mọi hoạt động của cô đều được 22 ánh mắt quan sát rất tỉ mỉ đến từng chi tiết.

 -Dậy đi, quả bóng rổ của cậu bị thủng rồi đó_Quỳnh Anh nói rất nhỏ chỉ để cho Thiên Trọng nghe thấy. 

-Cái gì? Bóng rổ của tôi Thiên Trọng bật dậy và mở mắt. 

-Ha….ha….ha….._Quỳnh Anh cười rất sảng khoái. Chưa nhận thức được điều gì đang diễn ra. Thiên Trọng tiếp tục hỏi dồn.

 -Bác Khang, trái bóng rổ của cháu đâu? Có chuyện gì xảy ra với nó? 

-Dạ, trái bóng rổ của cậu đây_Chị Lý đưa quả bóng trước mặt cậu. 

-Phù! Ai vậy làm việc này, có muốn tôi đuổi việc không hả?_Không tức mới lạ tự nhiên bị lừa 1 cú đau đớn. 

-Là tôi nè!_ Quỳnh Anh mạnh mẽ trả lời. 

-Ủa? Sao cậu lại ở đây?_Có như Thiên Trọng vẫn chưa tỉnh ngủ. 

-Câu đó phải để tôi hỏi cậu chứ_Quỳnh Anh đáp trả.

 -À đúng rồi. Hôm qua tôi đưa cậu về nhà, giờ mới nhớ_Thiên Trọng nói. 

-Sao cậu lại đưa tôi về nhà mình chứ?_Quỳnh Anh tiếp tục hỏi.

 -Tối qua tôi đang định hỏi thì cậu đã ngủ trên lưng tôi rồi_Thiên Trọng. 

-Sao không gọi điện, điện thoại tôi có mang mà_Quỳnh Anh. 

-Tớ không tìm thấy di động_Thiên Trọng. 

-Sao không gọi tôi dậy?_Tiếp tục hỏi. 

-Tại heo ngốc ngủ ngon quá nên tôi không nỡ đánh thức_Thiên Trọng. 

-Cậu......_Quỳnh Anh hết đừng cãi nhưng nhớ ra điều gì đó. 

-Cho tôi mượn điện thoại._Quỳnh Anh chìa bàn tay muốn Thiên Trọng đưa điện thoại cho nó.

 -Nè_Thiên Trọng đưa điện thoại cho nó vì biết nó đang suy nghĩ những gì? 

-Sao điện thoại của cậu giống tôi vậy? Cậu lấy của tôi hả? Quỳnh Anh ngạc nhiên. -Đây là điện thoại của cha tôi tặng, tự tay ông với 1 người bạn thiết kế đấy_Thiên Trọng.

 -Sao giống tôi vậy? Món quà đó cũng do papa tôi tặng_Quỳnh Anh. 

-Papa nói chiếc điện thoại này cả thế giới chỉ có 2 chiếc thôi_Thiên Trọng nói. 

-Kì lạ thật! Thế mà tớ lại có nó đấy!_Quỳnh Anh Kết thúc cuộc điện thoại kì lạ mà 2 người không biết rằng có 1 người đã nghe hết được câu chuyện đó mỉm cười và bước đi. -Alô!_Người bên kia nhấc máy

 -Alô bác Khanh. Cháu Quỳnh Anh đây. Cháu đang ở nhà bạn sẽ đi học luôn, nên bác không cần lo lắng đâu!_Quỳnh Anh giải thích 1 mạch. 

-May quá là tiểu thư không sao. Vậy được rồi, chúc tiểu thư đi học vui vẻ. Ông Khanh có vẻ như đã thở phào như trút được gánh nặng. Quỳnh Anh đi khắp nhà để khám phá mọi thứ xung quanh.

 -Trời! Sao chỗ nào cũng có Heiji, Conan vậy? -Phim hoạt hình huyền thoại sân cỏ, truyền thuyết pinball, vòng quay vô cực,.........

 -Trẻ con quá!_Quỳnh Anh thầm nghĩ. 

-Chào tiểu thư_1 người chào Quỳnh Anh. 

-Chào chị ạ!_Quỳnh Anh đáp lại. 

-Hi ....hi ....... hi_Mọi người cười.

 -Các chị cười gì vậy? Mặt em dính gì hả?_Quỳnh Anh.

 -Vì em là 1 người rất đặc biệt_Chị Lý nói. 

-Là sao ạ?_Quỳnh Anh khó hiểu.

 -Vì em là người con gái đầu tiên mà thiếu gia đưa về từ khi còn bé đến giờ_Chị Lý. 

-Dạ? Không có ai sao?_Quỳnh Anh ngạc nhiên. 

-Em biết không? Thiếu gia rất lạnh lùng khi ở