Tôi Ghét Anh...đồ Du Côn

Tôi Ghét Anh...đồ Du Côn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323995

Bình chọn: 8.00/10/399 lượt.

(tội lỗi), chị không xem thật à, sắp hết rồi đấy

- Ừ ừ, chị đi ngay, ngồi đây trông thức ăn cho chị nhé!

- Chị đi nhanh lên, trèo lên tầng hai mà xem rõ hơn đấy, để em trông thức ăn cho, ước được thành tỉ phú rồi nhớ
chia tiền cho em đấy_ tôi giục

- Ừ ừ ừ, chi biết rồi_ nói rồi chỉ Lan
thoăn thoắt đi ra ngoài chạy lên tầng hai vui vẻ như một đứa trẻ, nhìn
theo bóng chị mà tôi không khỏi phì cười, chị Lan, đúng là dễ thương hết biết.

Nhưng thôi phải giải quyết vấn đề của
những năm 45 ngay mới được, nghĩ thế tôi bèn nhón tay bốc một miếng thịt gà thơm phức, ngon lành, một miếng chưa đã, nên tôi ăn liền tù tì ba
miếng, đúng là sướng cái miệng, Đang nhai nốt miếng thứ ba thì tiếng chị Lan từ ngoài vọng vào khiến tôi suýt nghẹn:

- Này Nhiên, em có nhầm không đấy sao chị chẳng thấy ngôi sao băng nào cả thế

Thôi chết, chị ấy thể nào cũng nhìn thấy cái đĩa bị vơi đi cho mà xem, như thế thì việc tôi ăn vụng sẽ bại lộ mất, mất mặt quá.

Tôi lo lắng nghĩ rồi nhanh trí hất chiếc vung nồi đến xoảng một cái xuống đất hốt hoảng kêu to:

- Chị Lan ơi…. Con mèo…

Nghe thấy tiếng tôi la, chị Lan từ ngoài hớt hải chạy vào xót xa nhìn đĩa thịt gà kêu lên:

- Trời ơi mất một góc rồi

Tôi khịt mũi ngước đôi mắt tròn xoe, vô (số) tội lên nhìn chị Lan giọng hối hận:

- Xin lỗi chị, tại em sơ suất, vừa quay qua quay lại nó đã thó trộm mất ba miếng rồi

- Ủa sao em biết rõ vậy?

Thôi chết tôi nói hớ, thấy thế tôi vội vàng biện minh:

- Em nhìn thấy rõ mà, chị quên em là thần đồng à? (thần đồng thì liên quan gì đến việc này?)

Nhưng chị Lan lại tin sái cổ cười xuề xòa nói:

- Thôi chị không trách em, có trách thì
trách con mèo đáng nguyền rủa kia_ nói rồi chị ra chỗ nấu nướng rút ra
một con dao (choáng)

Chạy ra ngoài chỉ về một hướng vô định quát:

- đồ chết dẫm kia, tao mà biết mày là con nào tao chém cho nát da nát thịt.

Tôi nghe mà lạnh cả xương sống, vội nói:

- Thôi em lên nhà chào mẹ đây, chị cứ chuẩn bị đi nhé..hơ hơ

Rồi không đợi chị trả lời tôi vội lủi mất, cái sự ngây thơ dễ thương của chị Lan cũng có lúc làm tôi điếng hồn.

... À nhắc mới nhớ, vị khách mà chị Lan nói đến là ai đấy nhỉ?, tò mò quá!............



Nghĩ vậy nên tôi nhanh chân bước lên
nhà, trong phòng khách mẹ tôi đang ngồi trò chuyện với một người phụ nữ
đẹp và sang trọng. Tôi bước đến lễ phép chào:

- Con chào mẹ, cháu chào cô ạ!

- Ô Nhiên về rồi đấy hả con, ra đây đi_
Mẹ tôi nhìn tôi cười rõ tươi vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần_ Đây là cô
Yên bạn của mẹ, cô ấy sống ở nước ngoài vừa mới về nước.

Cô Yên nhìn tôi mỉm cười đôn hậu nói:

- Con gái cậu trông xinh quá, cháu bao nhiêu tuổi rồi, học trường nào ấy nhỉ?

- Dạ cháu học trường Thanh Đằng, sinh
nhật tới là cháu tròn 17t_ tôi nói kèm theo một nụ cười, không hiểu sao
nhìn người phụ nữ này tôi thấy rất giống một người…

Nghe tôi nói mắt cô ấy sáng lên rồi lại mỉm cười tươi nói tiếp:

- Vậy chắc cháu biết Jackson nhà cô rồi, nó là thực tập ở trường Thanh Đằng đấy.

Jackson? Jackson nào nhỉ, tôi có biết thằng nào tên Jackson đâu, khoan đã không phải chứ chẳng lẽ là…

Mẹ tôi mỉm cười quay ra vui vẻ nói với cô Yên để mặc tôi đứng đó với những suy nghĩ mông lung:

- Này cậu để con trai một mình học đại học ở Việt Nam mà không lo à?

- Chậc tớ cũng lo lắm chứ, tớ đã bảo nó
học đại học ở bên nước ngoài thôi, nhưng nó có nghe đâu cứ nhất quyết
đòi về Việt Nam học, nó nói nó muốn làm thầy giáo dạy cho bọn trẻ ở quê
hương mình.

- Con cậu có ý chí đấy, chắc nó đẹp trai lắm nhỉ, chồng cậu đẹp như thế cơ mà

- Ôi dào đẹp trai mà làm gì, chỉ tổ phiền phức, cậu biết không hồi nó học cấp ba bên kia,

cứ mỗi ngày lại có một em đứng nấp nó trước cửa nhà mình, đến mình còn
thấy phiền phức nữa là nó, Haizzz chỉ mong sao…nó nhanh chóng tìm được
một nửa kia cho mình_ nói đến đây không hiểu sao cô ấy lại khẽ liếc tôi. Còn mẹ tôi cũng nhìn tôi cười tủm tỉm.

Gì…thế này? một kiểu ghán ghép công khai ư? Không có bố tôi ở nhà tôi biết ngay là sẽ có chuyện này mà.

Phải nói với các bạn bố mẹ tôi là một
cặp ngộ nhất trần đời. Bố tôi thì cứng nhắc bảo thủ, ông cấm không cho
tôi yêu đương gì trong khi còn học hành, còn mẹ tôi lại mộng mơ viển
vông bà chỉ mong tôi có bạn trai sớm, mẹ tôi thường xỉ trán tôi bảo:
"con sắp trở thành phiên bản nữ của bố con rồi đấy, mau tìm bạn trai đi
cho đời mới mẻ"

Thế đấy hai người khác nhau một trời một vực thế mà vẫn sống hạnh phúc, vẫn có thể hợp tác sinh ra và nuôi nấng
lên một đứa con tuyệt vời như tôi. Haizzz chẹp… trên đời lắm chuyện kì
lạ.

Chiếc điện thoại của cô Yên đột nhiên rung lên bần bật, cô ấy nhìn vào máy rồi mỉm cười tươi nói với mẹ tôi:

- Nó gọi đấy

Xong cô ấy đưa máy lên tai nghe

- Con sắp đến chưa Jackson, nhan


Polly po-cket