
ói:
- bỏ tay em ấy ra, Cậu hành động quá lố rồi đấy…
Nhưng hắn không thèm đếm xỉa đến lời ông thầy khỉ vàng kéo tay tôi bỏ đi một nước trước con mắt sửng sốt của tất cả mọi người
- Này cậu làm gì thế? Còn không mau bỏ
tay tôi ra?_ tôi vùng vằng nói, cố gắng rút tay ra khỏi tay hắn. Nhìn
khuôn mặt đằng đằng sát khí của hắn tôi sẵng giọng hỏi:
- Thế có chuyện gì thì nói mau đi chứ hả đồ PX
- PX là cái gì vậy?_ hắn nhíu mày hỏi
- À… P là perfect, còn X là Xmen. Ý..ý tôi muốn nói cậu là người đàn ông hoàn hảo_ tôi cố nín cười nói
- Thật không?_ hắn nhìn tôi ngờ vực
- Ai nói phét cậu làm gì, thế có chuyện gì nói đi chứ_ tôi gắt
- À, ừm… _ hắn lúng túng rồi buông gọn lỏn một câu_ tôi quên rồi
- Sặc… kéo người ta ra cho bằng được rồi bảo quên rồi, cậu có bị ẩm ic không đấy
- Tôi thích thế_ hắn nói rồi đút tay vào túi quần bỏ đi. Tôi nhìn theo hắn mà chẳng hiểu gì cả. Haizz chắc đang
tuổi dậy thì, nên thằng bé biến tính thế đấy.
Nhưng đang đi đột nhiên hắn quay lại, rồi không nhìn tôi hắn ấp úng nói:
- Từ giờ cho phép cậu gọi tôi là PX đấy
Nói xong hắn dông thẳng. Đợi hắn đi
khuất, tôi mới dám ôm bụng cười ha hả. để tôi giải thích về cái nghĩa
sâu xa của từ PX nhé. Là thế này:
X là íc, PX là píc mà píc bằng pig bằng con lợn.
Thế là từ rày thì tôi tha hồ gọi hắn là
con nhợn trong khi hắn chẳng biết gì cả rồi haha. Nhưng.. chuyện này là
bí mật, để lộ ra là tôi đi tong ngay.
-----------------------------------------
Buổi chiều, sau khi đã kết thúc tiết
cuối, vẫn như mọi khi tôi định xách cặp trở về bên nồi cơm gia đình, thì mĩ nhân Vân hớt hải chạy vào thở hổn hển rồi nói với tôi:
- Nhiên, thầy hiệu trưởng muốn gặp cậu, chắc là có chuyện gì gấp lắm, thầy hẹn cậu ở văn phòng.
Nói xong cô nàng phắn luôn, nhanh như ma quỉ hiện hồn, híc. Mặc cho tôi đứng đó ngẩn tò te, chẳng hiểu gì cả.
Đúng là chuyện lạ đây, sao bỗng dưng ******* Vân lại tử tế với tôi thế
nhỉ?
Bình thường, có ai nhờ vả việc gì liên
quan đến tôi là y rằng cô nàng tảng lờ đi, không thèm để ý, thế mà hôm
nay lại đột xuất hăng hái chạy đến báo cho tôi biết cơ đấy. Hay là ăn
nhầm phải hột cơm có dính thuốc chuột rồi?
Nhưng thôi, cứ đi xem sao cái đã……Tôi nghĩ rồi nhanh chân bước đến văn phòng thầy hiệu trưởng
Trời đã tối rùi, chẹp.. chẳng biết hôm
nay là ngay gì mà sao cái số tôi lại xui như thế nhỉ? chung qui tất cả
cũng chỉ tại cái tên PX Phong, mà sao khi không tôi lại cứ dính phải hắn thế nhỉ?
thôi…thôi phải mau mau tống tiễn hắn ra
khỏi cuộc đời đầy hoa lá của tôi mới đc, từ khi dính phải hắn chẳng hiểu sao cái số tôi nó lại mang màu ảm đạm như thế.
Tôi vừa than thở trong lòng vừa nhìn
đồng hồ, cũng may bố tôi vừa đi công tác chứ không quả này tôi lại phải
mất cả tiếng đồng hồ để ca bài ca con cá học bài chăm chỉ để năn nỉ ông
không giáng mấy cái roi mây xuống cái thân xác tàn tạ của tôi.
Mà cũng lạ cơ, từ bé đến h tôi bị đánh lần nào là y rằng lần đó liên quan đến bọn du côn. Để tôi nhớ lại xem nào…ừm:
- Lần thứ nhất: năm đó tôi vừa chập
chững bước vào lớp một chẳng hiểu nghe đâu được bài hát "bố em là du
côn, mẹ em là côn đồ, cả nhà là lưu manh.." bèn học theo về nhà hát líu
lo, lẽ dĩ nhiên là ăn vài cái vụt vào mông mà chẳng hiểu gì cả. Ôi ngộ
nghĩnh trẻ thơ. híc
- lần thứ hai: đó là năm tôi học lớp ba, đang đi học về, tò mò tôi ghé lại xem mấy tay du côn đánh nhau nên về
muộn, hậu quả là lãnh một cái roi. Lạy chúa chứng dám, hồi đó tôi vẫn
còn ngây ngô con gà gô.
- Lần thứ ba: tôi cũng chẳng nhớ nữa, có lẽ là hồi lớp năm, lúc đó bố tôi dạy tôi học Toán, thấy cái mặt ông cứ
hằm hằm, tôi ngây ngô nói: " ô cái mặt bố giống mấy thằng du côn con
thấy trên phim thế" Má ơi nào tôi có biết cái roi mây bố tôi đang cầm
sẵn trên tay. Huhuhu..
- Lần thứ 4: chính là cái lần tôi đã cười lăn lộn vì nghe được chuyện bố tôi bị bọn du côn đánh gãy răng.
May mắn là đã chưa có lần thứ năm híc…
Lịch sử vẻ vang như vậy cũng đủ để tôi
nên tránh xa cái lũ đầu trộm đuôi cướp ấy đi. Kẻo không sớm thì muộn
cuộc đời của tôi sẽ chìm trong màu đen tối.
Chiếc xe buýt đỗ xịch trước mặt khiến dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang.
Mang tâm trạng tức giận khi nhớ về quá
khứ hào hùng đầy bi thương của mình tôi bước lên xe bằng những bước chân voi, mọi người trên xe buýt đều nhìn tôi với ánh mắt lòng trắng chiếm
90% kèm theo những tiếng lầm bầm:
- Bọn trẻ thời nay thật là, chẳng ý tứ gì cả.
Đã thế ông tài xế xe còn nói vọng xuống:
- Đề nghị bà con không được dắt súc vật lên xe nhá.
Chúa ơi sao ai cũng muốn hành hạ tôi thế này? Tôi tức đến nghẹn cả họng, chỉ mong sao lấy lại được phong độ vặc
cho cái ông tài xế vô duyên kia một trận, nhưng thôi tôi mệt quá rồi,
chẳng thèm đôi co làm gì cho tốn nước bọt, nghĩ vậy nên tôi đành ngậm
ngùi lê xác