
Phác Na Lệ và mấy con nhỏ đang đứng chờ tôi đến. Mấy con ranh này, có phải muốn đánh nhau to không? Hừ! Gì chứ, cái bọn khốn này!
"Mày tốt há, Phác Tuấn Hỷ?"
Là Phác Na Lệ. Nó muốn làm gì? Thật ghê tởm. Rốt cuộc là muốn làm gì? Tất cả những đứa khác cùng nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch. Tôi ngầm cảm thấy mình đang rơi vào tình thế bất lợi vô cùng.
"Y Giang Yến, cậu muốn nói gì với tôi?"
"Nghe nói mày và Khương Cẩm Thánh đang yêu nhau?"
Y Giang Yến nói bằng giọng mỉa mai. Thì ra chính là chuyện này.
"Rồi sao? Có liên quan gì tới cậu?"
"Mày cừ thật đó? Biết dụ dỗ người ta cơ à? Chắc không khó khăn gì dụ được anh ấy nhỉ? Thảo nào anh ấy bị mày quyến rũ nhanh thế. Hồ ly tinh! Các bạn nói xem đúng không?"
Tất cả đều cười rộ lên châm biếm. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị tổn thương đến lòng tự trọng đến thế. Tôi cố gắng kiềm chế lửa giận.
"Sao? Anh ấy không bị cậu quyến rũ mà bị tôi dụ dỗ nên cảm thấy khó chịu à? Chúng ta vốn không cùng đẳng cấp mà, chuyện này đành bó tay thôi."
"Mày thật không biết phải trái gì à? Hả?"
"Cậu chẳng phải đang qua lại với Dân Hữu à? Sao còn rảnh làm mấy chuyện này?"
"Hờ~ Dân Hữu? Mày đang nói đến Kim Dân Hữu hả? Nghe Dân Hữu nói tụi mày trước đây cặp với nhau rồi, nghe nói thời gian cũng đâu có ngắn, phải không? Phải rồi, còn nghe nói mày bị Dân Hữu đá nữa. Ai cha~ dù sao cũng tốt, giờ tao đang cặp với Dân Hữu, chắc mày đau lòng lắm nhỉ?"
Y Giang Yến đúng là khiến tôi không kiềm chế nổi nữa.
"Nếu mày và Dân Hữu cặp với nhau mà làm tao đau lòng, vậy chắc thấy tao và Cẩm Thánh qua lại với nhau mày càng đau đớn hơn chứ nhỉ? Có qua có lại mà. Nếu mày gọi tao đến đây chỉ để nói những lời này thì tao đi đây. Đồ trẻ con, có thế mà cũng làm ầm lên!"
"Thật là! Tao suýt nữa đã muốn giết mày rồi đấy! Mày quá ngu ngốc hợm hĩnh. Hôm nay mày chết chắc rồi. Con điên!"
Bốp!
Phác Na Lệ đạp một đạp vào bụng tôi, tôi ngã xuống đất, tiếp đó mấy con khốn vừa đấm vừa đá tôi. Tôi cắn răng đứng dậy, sau đó trừng trừng nhìn Y Giang Yến. Được thôi, tới đây! Hôm nay mày mới là đứa phải chết chắc!
"Mày tới đây cho tao!"
Tôi túm lấy tóc Y Giang Yến nện cật lực một trận. -_-^ Y Giang Yến chẳng qua chỉ dựa hơi Phác Na Lệ. Chỉ có la hét chống cự thôi. Đồ chết dẫm! -_-;;
Nhìn thấy tôi đánh Y Giang Yến, Phác Na Lệ và những đứa khác đều nện thật lực vào sau lưng tôi. Nhưng tôi không hề thấy đau, chỉ thấy bừng bừng tức giận, tức vì tôi bị bọn rác rưởi này đánh. Đúng là nhảm nhí. Con ranh Y Giang Yến này đúng là nhảm nhí!
Phác Na Lệ nhìn thấy tôi nện Y Giang Yến thì cật lực đẩy tôi ra. Tôi lại bị đám rác rưởi vây quanh đánh tới tấp. Chỉ nhìn thấy Y Giang Yến đang cười giễu cợt. Y Giang Yến, Phác Na Lệ, tao sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay. Bọn rác rưởi. Xem ra bọn nó hận tôi đến tận xương cốt, không một giây nào ngừng đánh đập tôi.
"Này, Phác Tuấn Hỷ!! Mày tưởng tao thích Kim Dân Hữu à? Dân Hữu chỉ là đồ chơi của tao thôi. Tao phải đạp mày xuống dưới chân tao! Tim tao chỉ có Cẩm Thánh thôi! Nếu không phải mày thì Cẩm Thánh đã chẳng vứt bỏ tao. Hiểu chưa? Tại sao tao phải vì mày mà thê thảm thế này? Hả?"
Bị đánh bao lâu rồi? Sắp ngất mất. Lúc đó Phác Na Lệ phun ra một câu càng khiến tôi xây xẩm.
"Nhục nhã, Cẩm Thánh và Y Giang Yến từng cặp với nhau!"
Đột nhiên không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Chỉ nghe thấy tiếng khóc của Y Giang Yến. Vừa nãy nói gì? Y Giang Yến và Cẩm Thánh từng cặp với nhau? Cái gì...
Mệt quá, toàn thân rã rời. Nhìn đồng hồ đã 11 giờ. Di động hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Trí Anh và Tiểu Mẫn gọi đến. Tôi đi về phía phòng học, trong lớp đang ồn ào náo nhiệt, có lẽ là giờ tự học. Cửa mở ra. Tôi nhìn thấy Trí Anh và Tiểu Mẫn.
"Tuấn Hỷ!! Tuấn Hỷ!!"
Nhìn thấy tôi như sắp ngất đến nơi, Trí Anh, Tiểu Mẫn và mấy bạn khác chạy bổ đến dìu tôi ngồi xuống ghế.
"Tuấn Hỷ? Là ai? Tên ******** nào? Tên nào dám hại cậu ra nông nỗi này hả? Nói đi!!! Có phải Phác Na Lệ và Y Giang Yến không?! Nói mau đi!!!"
Trí Anh xúc động đến mức tay run lẩy bẩy. Tiểu Mẫn vừa lau máu cho tôi vừa khóc. Tôi... lúc này rất nhớ họ. Họ cũng sẽ bảo vệ tôi như Phác Na Lệ bảo vệ Y Giang Yến chứ.
"Trí Anh. Được rồi... tớ không sao, muốn ngủ một lúc!!"
"Này! Cậu phải nói tớ biết chứ! Bọn khốn nào hả? Hả??"
"Tớ không sao..."
"Khốn kiếp!! Bọn nó chết chắc rồi!!"
Trí Anh nhào ra khỏi phòng học.
"Tiểu Mẫn, có chuyện này... tớ muốn hỏi cậu..."
"Hu hu... chuyện gì? Nói đi."
"Cẩm Thánh và Y Giang Yến từng qua lại với nhau à?"
"A?"
Tiểu Mẫn lúng túng không biết nên trả lời sao cho phải. Xem ra là thật rồi. Tâm trạng tôi tồi tệ quá, cực kỳ cực kỳ tồi tệ.
"Tại sao không nói tớ biết?"
"...... Xin lỗi. Nhưng Khương Cẩm Thánh và Y Gia