Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323174

Bình chọn: 9.5.00/10/317 lượt.

ôi gan. Nhưng tôi không biết làm gì để trút giận.


Cuối cùng tôi nghĩ được một kế.


- Thôi, tao đầu hàng. - Tôi nói, ỉu xìu, và hạ tay xuống.


Tường mừng quýnh, nó đã muốn chấm dứt cuộc chiến không mong đợi này quá lâu rồi.


Nó chạy xô lại phía tôi, không mảy may ngờ vực, giọng ân cần:


- Anh có bị bầm chỗ nào không, để em vô nhà lấy dầu xức cho anh.


Tường không biết tôi vẫn nắm khư khư hòn đá ba lát trong tay.


Đợi nó lại gần, tôi mím môi vung tay ra.


Hoàn toàn bất ngờ, Tường không kịp né. Hòn đá đập ngay màng tang nó.


Thực lòng tôi không cố ý ném vào đầu Tường. Tôi chỉ hành động theo sự xúi giục của cơn giận.


Tường ngã bệt xuống đất, hai tay ôm đầu:


- Ối, đau em quá!


Tôi hoảng hốt chạy lại gỡ tay nó ra, giọng hồi hộp:


- Mày bỏ tay ra tao xem thử nào.


Tường bỏ tay ra, tôi xám mặt thấy những ngón tay nó dính đầy máu.


- Chết rồi! Chảy máu, mày ơi!


Tường lo lắng:


- Nhiều không anh?


- Hơi hơi thôi.


Tôi nói dối và một tay bịt vết thương trên đầu nó, tay kia đỡ lưng nó, tôi nói tiếp:


- Mày đứng lên đi. Tao dìu mày vô nhà lấy thuốc sức.


Tường đi bên cạnh tôi, mếu máo:


- Sao anh lại ném em? Anh bảo là anh đầu hàng rồi kia mà!


- Cái đó là trá hàng, tức là giả vờ đầu hàng đó, mày hiểu chưa? - Tôi chống chế - Khi đánh nhau, người ta phải dùng mọi mưu mẹo để giành chiến thắng. Có thế mới gọi là tướng tài.


Thằng Tường nghe tôi ba hoa, phục lăn. Nó quên mất cơn đau âm ỉ chỗ màng tang, miệng xuýt xoa:


- Mưu mẹo của anh hay thật. Em chả nghi ngờ gì cả. Lớn lên nếu đi đánh giặc thế nào anh cũng làm tới đại tướng.


- Chắc chắn rồi!


Tôi đáp, bụng ngập tràn hối hận. Tôi đã lừa em tôi, đã làm nó bị thương, thế nhưng nó vẫn luôn hồn nhiên tin tưởng tôi, kể cả những lời bốc phét khó tin nhất.


Tôi dìu Tường dọc bờ rào, đầu loay hoay nghĩ cách chuộc lỗi với nó. Tôi tự hứa với mình: mai mốt nếu thằng Tường gặp phải hoạn nạn gì, bị ba tôi phạt đánh đòn vì tội ham chơi bỏ bê bài vở chẳng hạn, tôi sẽ xung phong nhận tội thay nó, tôi sẽ nói với ba tôi là chính tôi xúi thằng Tường đi chơi…


Một giọng nói sang sảng thình lình vang lên cắt ngang những ý nghĩ tốt đẹp trong đầu tôi:


- Hai đứa bay không ngủ trưa trốn ra đây làm gì đó?


Không cần ngước mắt lên, chỉ nghe giọng nói lạnh lẽo kia xát vào tai, tôi đã run như cầy sấy, biết địa ngục sắp sửa trút xuống đầu.


Để ba tôi bắt quả tang hai anh em lang thang ngoài trưa nắng, cũng gần như để thần chết tóm được gáy.


Thế là không nói không rằng, tôi buông ngay thằng Tường ra, co giò phi một mạch qua nhà bà tôi.


Tôi trốn ở nhà bà tôi đến tối mịt, khi biết chắc ba tôi đã đi ngủ, tôi mới dám mò về nhà.


Tôi thậm thụt vô nhà bằng ngả sau, len lén đi về phía giường ngủ trên những đầu ngón chân, sè sẹ phủi chân rồi vén mùng rón rén chui vô.


- Anh hai hả? - Tiếng thằng Tường thì thào.


- Ờ, tao đây. - Tôi thì thào lại - Ba mẹ ngủ hết rồi hả?


- Dạ.


- Đầu mày hết đau chưa?


- Còn đau sơ sơ.


Đang nói, thằng Tường bỗng la “oái” một tiếng.


- Khe khẽ thôi mày! - Tôi giật mình - Gì vậy? Tao có đụng vô đầu mày đâu.


- Nhưng anh đụng vô người em.


Tôi sực nhớ ra:


- Hồi trưa chắc mày te tua với ba hả?


- Anh cũng biết rồi mà.


Tôi rùng mình nhớ đến cây gậy đánh chó dựng ở góc nhà và cây roi mây ba tôi giắt trên vách, bỗng thấy thương em tôi vô vàn. Tôi nói và nghe cay cay nơi mắt:


- Mày đừng giận tao nghe. Hồi trưa đáng lẽ tao không nên bỏ chạy. Nếu ba đánh đòn cùng lúc hai đứa, tao đã san sẻ được với mày. Và mày sẽ ăn đòn ít hơn.


- Anh bỏ chạy là đúng rồi. - Thằng Tường thò tay nắm tay tôi - Anh là anh Hai, nếu anh đứng đó, em ăn đòn ít hơn nhưng anh sẽ chết với ba.


Thằng Tường không trách móc gì, tôi càng bứt rứt tợn.


Tôi lục lọi trong óc những từ ngữ tồi tệ nhất để rủa sả mình. Và mấy ngày sau, nhân cả nhà đi vắng tôi rủ Tường ra sau hè ngồi đánh bài cát tê, bị ba tôi tình lình về nhà nhìn thấy, tôi lập tức quên hết những lời tự thề thốt, lại ba chân bốn cẳng vù ra cổng để mặc thằng Tường ở lại một mình chịu trận.


Đôi khi tôi có cảm tưởng tôi là em, còn thằng Tường là anh.


Mẹ tôi hay mắng tôi mỗi khi tôi tranh ăn với Tường:


- Con là anh, con phải nhường nhịn em!


Nhưng trên thực tế, toàn thằng Tường nhường nhịn tôi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.


Chẳng phải Tường sợ gì tôi, dù tôi luôn bắt nạt nó. Tường nhường tôi chỉ vì nó là đứa em rất thương anh.


Nó thương tôi và phục vụ tôi. Vì tôi học giỏi, năm nào cũng lãnh phần thưởng đem về.


Tường mân mê hộp bút chì và những cuốn tập gói trong giấy kiếng màu tôi đặt trên chiếc bàn chính giữa nhà, rồi ngước nhìn tôi, mắ


XtGem Forum catalog