
hịt trong
đĩa, anh từ tốn ăn, nhà sắp có hỉ sự mà ít nói đến mức chẳng có gì xảy ra.
-Vậy định vị xem nó đang ở đâu chưa?
-Thử Rồi nhưng không xác định được ạ
-Mọi người đừng lo, chị ấy đi du lịch với bạn thôi ạ, chị bảo con nói lại mà
con quên mất, hì.
Ngọc gãi đầu cười trừ rồi đi lên phòng, tiếng của Trang sáng nay còn vang bên
đầu cô. Dù rất không muốn bận tâm nhưng thật khó khi một người là chị và một
người là Tuấn.Cô cầm xấp ảnh lên, cười chua xót.
“Nhật kí ngày …/…/….
Hôm nay tôi đi gặp Trang, cô ấy nói với tôi rất nhiều điều mà tôi chưa biết.
Nhưng tôi hiểu tất cả. Cô ấy nói rằng Tuấn là con người phức tạp, nguy hiểm.
Đúng, đối với tôi, cậu ấy là một khối đa diện, là những công thức toán khó nhằn
mà có lẽ cả đời này tôi cũng không thể giải ra…Nhưng thì sao, những điều cô ấy
nói tôi không muốn quan tâm. Tôi đã quyết định rút khỏi mối quan hệ phức tạp
này. À mà chính tôi cũng chưa bao giờ đặt chân vào đây….Có lẽ trong mắt người
khác tôi không phải là Trịnh Tiểu Ngọc…mà tôi chỉ là bản sao của Trịnh Tuyết
Vy…
Tôi muốn đến xem cái bối cảnh cuối cùng của những mối quan hệ đó…Và…chỉ đứng
nhìn mà thôi.”
Khu biệt thự gần biển của Tuấn.
Cậu tiếp túc nhìn ra phía ngoài cửa kia. Ánh mắt vẫn vậy, vẫn đau và giận.
Tiếng chuông điện thoại reo. Tên Trường hiển thị trên màn hình. Đôi môi mỏng,
gợi cảm kia mấp máy…
-Sủa!
-Vũ sắp tới rồi, có lẽ khoảng 10 phút nữa là tới nơi thôi đấy. Còn về Ác Quỷ
dạo này cũng không ổn, cậu dạo này luôn chìm trong mấy thứ linh tinh, nếu…
-
Tút tút…._Trường chưa nói hết thì đã nghe thấy những tiếng tút dài từ đầu dây
bên kia.
-Dừng lại ở đây đi. Dạo này cậu thay đổi nhiều quá Tuấn à!
Đẩy gọng kính quyến rũ kia lên, Trường nhìn thằng bạn, thằng đứng đầu tổ chức đầy e ngại.
-Tao đã gặp cô ấy trước. Tao đã yêu cô ấy trước. Cậu ta đã cướp của tôi. Là của tôi!!!
Con thú ấy lại nhảy cẫng lên trong người cậu, cái ngọn lửa chiếm hữu
như muốn đẩy cậu vào đường cùng, con đường tối tăm mà từ trước đến nay
cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lạc vào.
-Vậy định làm thế nào? Tình cảm chẳng thể gượng ép và người cuối cùng đau khổ nhất cũng chính là cậu thôi biết không? Mãi mãi là như thế, tên ngốc
-Câm miệng! Chuyện của tôi không đến lượt cậu xem vào.
Ánh mắt trùng xuống, dường như trong lòng cậu đang dằng xé, đang thực sự đau đớn. Cậu không muốn làm tổn thương nó, không muốn cả cậu và
người bạn trước kia bị tổn thương, không muốn. Nhưng đã muộn rồi.
Vũ và Thành vẫn đang trên đường đến đây. Dường như hai người không
gặp nhau, không quyết đoán một lần thì cái thứ tình cảm này cứ kéo dài
mãi. Làm đau cả ba người.
Tút tút, tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nó như cái gì đó kích thích trong khoảng thời gian nhạy cảm này.
-Sao cậu không nghe? _Thành thắc mắc. – Nếu không muốn nghe thì tắt nó đi. Cứ reo hoài bực mình.
-Alo!
Giọng nói của Vũ được cất lên. Đầu dâu bên kia im lặng một lúc như để nhận diện và đánh giá đối phương. Ngọc chầm chậm nói.
-Cậu đừng đến đó. Cậu đến đó bây giờ càng làm tổn thương lòng tự trọng của Tuấn.
-Liên quan đến cậu?
Thì ra Vũ không muốn nghe vì đó là điện thoại của Ngọc, của một người mà cậu chẳng mấy ưa. Của một con bé nhìn thân thiện nhưng bên trong cực kì khó đoán. Một cái gì đó rất khác với nó. Nhưng…cái khuôn mặt thì lại giống y xì.
“Hừ.Con bé này lại còn dám xem vào chuyện của mình sao? Nó là gì mà dám
bảo mình này nọ? Là gì mà quên mất rằng người bị bắt cóc là người thân
của mình. Khốn kiếp”
-Tôi biết cậu lo lắng nhưng cậu đi cũng chẳng giải quyết được gì đâu, nên…
-Không giải quyết được gì!?
Trạng thái bình thường đã được chuyển sang đơ tự động. Cái giọng nói
ấy làm cho Ngọc giật mình. Cô không biết rằng mình đang nói chuyện với
một người nguy hiểm.
-Tuấn sẽ không bao giờ làm chị bị thương. Nếu cậu không muốn mình bị thương thì quay lại đi.
-Ngậm sủa và biến dùm. Tôi không mướn cậu xem vào chuyện của chúng tôi.
Ném chiếc điện thoại xuống. Vũ bực mình ra mặt. Nhưng cái chính trong lòng cậu hiện giờ vẫn là lo lắng.
“Tôi chỉ muốn cậu không bị thương thôi. Tôi chỉ muốn khi chị về thấy
cậu được lành lặn. Và….tôi cũng chỉ muốn Tuấn được bình yên. Thì ra, tôi vẫn chỉ là người ngoài cuộc…”
Thả mình rơi tự do xuống đệm. Ngọc không ngừng suy nghĩ. Trang đã
biến khỏi cuộc sống của mọi người. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Thật là mệt mỏi. Một nụ cười khó hiểu bỗng nở trên môi Ngọc.
-….nhưng tôi vẫn muốn….xem đến cùng cái vở kịch mà các người đang diễn…..*nhắm mắt cười khó hiểu*
Cuối cùng Vũ cũng đến được ngôi biệt thự này. Ngôi biệt thự gắn liền
với tuổi thơ đẹp đẽ của cậu. Nơi mà ngày xưa hai thằng nhóc hay chơi
cùng nhau…Nơi cuối cùng còn lưu giữ những kỉ niệm đẹp giữ 2 thằng bạn
thân. Nhìn ra cái bờ biển xa xa kia. Cậu biết có rấ