
thúc
_tất cả các hs chú ý, bây giờ là phần công bố kết quả bầu chọn King & Queen của chúng ta - ông tổng phụ trách lên tiếng làm cả trường im pặt
_sau đây là tổng số 498/700 là tổng số phiều cao nhất thuộc về (đoán xem nào) Huỳnh Ngọc Bảo lớp 10a1, chúc mừng em - ông thầy ré tên nó lên làm nó trố mắt - và năm nay trường chúng ta có 1 sự ngạc nhiên là có đến 2 King với tổng số phiếu 350/700 thuộc về em Vũ Thiên Vưong và 350/700 phiếu thuộc về Trương Minh Hoàng.
Cả trường như ồ lên, nhưng cũng đúng thôi, cả hai ngang tài ngang sức và cũng rất hot như nhau vì vậy số phiều ngang bằng là phải thôi.
_Tiếp theo là "the last dance" - Vừa nói xong thì cả trường "rụp" tắt hết đèn và tất cả các hs đều lấy ra cho mình 1 cái mặt nạ và lựa chọn. Vừa tối vừa đeo mặt nạ nên đâu ai biết ai là ai, chừng 10' sau (lâu thế) đèn cũng dần bật sáng, nó thì cảm thấy hai bàn tay bị khóa chặt trong đám đông lôn xộn, khi đèn sáng hẳn và ai cũng đã có cặp, nó thấy tay trái mình thì bị Hoàng nắm, tay phải thì bị hắn nắm, rồi 3 đứa cứ vùng vằn hok ai chịu buông
_này, hai ngừơi bị sao vậy? có thả thay ra hok? - nó tĩnh bơ
_hok - cả 2 tên cùng đồng thanh
Nó hơi giật mình vì ánh mắt hắn và Hoàng nhìn nhau mà đánh lửa xẹt xẹt (ui)
_bỏ tay ra, tay tui hok phải đồ chơi để mấy người dành nhau đâu nhé, đặc biệt là cậu đấy - Nó quay về phìa hắn, tim hắn chợt nhói lên, đau thật và đây cũng là lần đầu hắn cảm thấy tim đau như vậy
nó vs hắn 4 mắt nhìn nhau nhưng lại hoàn toàn khác nhau, đến giờ hắn mới chịu bỏ tay nó ra và đi về phía cậu bạn thân.
"em ghét tôi đến thế sao????" Vương nhìn nó " tay trong tay" với Hoàng mà cay đáng "không được, tôi hok thể để em thuộc về hắn dễ dàng như vậy được" đôi mắt Vương ánh lên vẻ giận dữ.
Tần 10 h đêm cũng là lúc bữa tiệc kết thúc, ai nấy đều về hết chỉ còn nó đang lang thang chờ Hoàng ở cổng trường thì
"bụp" có cái gì đó bịt vào miệng nó, nó từ từ, từ từ, chóng mặt và ngã xuông, dường như có ai đó bế nó lên và vào xe hơi.
"bíp bíp" điện thoại của Hoàng
Hoàng nhận được tin nhắn từ số máy của nó nên cũng về trước nhưng là lạ sao nó hok bào trực tiếp mà phải nhắn tin.
Tầm 1 tiếng sau, tại một căn phòng rộng trong một ngôi biệt thự sang trọng
_aaaaaaaaaaaaaaaahhhh.... - nó la toáng lên
_cô thật là ôn ào quá đi, có gì đâu mà la toáng lên vậy - Vương bực mình
_anh... anh... làm gì ở đây? đây là đâu chứ? - nó la lối rồi nhìn xung quanh
_thế cô nghĩ đây là đâu? khách sạn àh? hay nhà trọ? - Vương cười đểu
_cái đồ đê tiện, xấu xa - nó nhăn nhó
_cô cũng già mồm quá nhỉ - hắn từ từ tiến lại gần nó
_này đồ dê xồm anh định làm gì chứ? tui tui có...có - nó chưa kịp nói hết
_có võ chứ gì? tôi chẳng sợ đâu - tiến lại gần hơn nữa
_đồ dê cụ, đồ đê tiện, đồ điên .... tránh x .... - nó chưa kịp la hết câu thì môi chạm môi (kaka) - ùh.... ùhm... ùhm
Hắn dùng "võ mồm" để khóa miệng nó lại, hai tay nó cũng bị Vương giữ chặt
5' rồi 10' cuối cùng cũng lỏng ra
_ ........ - cuối cùng hắn cũng "buông" nó ra và 4 mắt nhìn nhau - anh ..... đồ đê tiện .....- nó dùng hết sức đẩy hắn ra và chạy về phía cửa nhưng ...... phòng đã khóa
_tại sao cửa lại khóa? anh... rốt cuộc anh muốn gì đây? - nó xanh mặt
_cô biết tôi muốn gì mà ..... - mặt Vương gian xảo, tiến về phía nó và dòn nó vào tường hai tay chống lên
_anh... anh muốn gì chứ? mau tránh ra..... - nó cố đẩy nhưng hắn quá mạnh so với nó
_tôi muốn cô ...... - Vương cuối mặt xuống và tự nhiên ....... bật lăn ra giữa sàn cười như tên điên
_hahahaha ........ trông ...ha... cái... mặt ... ha của ...cô.... tức cười..... ha ... quá đi haa..... - Vương cười sặc sụa
Đúng như hắn nói, mặt nó tái mét, hok còn giọt máu
_nèh, anh cười đủ chưa vậy? - nó từ mặt xanh lè chuyển sang đỏ tía vì tức
_chưa .... hahahaha.... tui hok ngờ cô mà cũng có bộ mặt ban nãy .... kakaaka..... - vẫn chưa nín
_ừh cứ cười đi, cười rồi sặc chết lun cho rồi đi - nó khoanh tay tức mình - này, tui muốn biết tại sao tui ở đây?
_khục... khục.... - lúc này mới chịu nín - cô chưa biết àh? ba mẹ cô hok nói gì với cô àh?
_nói cài gí cơ
_tiệm bánh nhà cô ấy, sắp dẹp tiệm rồi nhưng tình cờ tôi đi ngang qua thấy thế nên tôi mua lại và cho họ buôn bán bình thường với một điều kiện.... - Vương lấp lửng
_điều kiện sao? điều kiện gì chứ? - nó tròn mắt
_đó là cô phải làm người ở trong nhà tôi - Hắn nói vẻ khinh khỉnh
_cái gì cơ? hok thể nào, nhưng rõ ràng là tôi thấy tiệm bánh vẩn đông khách mà - nó nhăn nhó
_đông khách gì mà hok có tiền nhà để trả hở?
_vậy... vậy tại sao họ hok cho tôi biết chứ? - nó lo lắng
_họ nói họ không mún làm cô lo lắng, nhưng chuyện đã đâu vào đấy rồi , hợp đồng cũng đã kí vì vậy cô nhất định phải tuân theo - Vương nói như đe