Tomboy Nổi Loạn

Tomboy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324475

Bình chọn: 9.00/10/447 lượt.

Sau đó, cháu hãy đổ vào 400gr bột (bớt lại
khoảng nửa bát con để làm áo bột), thêm đường, chút muối rồi nhồi đều
tay khoảng 10 phút. Đừng quên thêm 1 thìa dầu ăn rồi nhào thêm 10 phút
nữa. Sau đó để bột nghỉ, phủ khăn ẩm lên trên rồi ủ bột trong vòng 1
giờ. Hình ảnh bột trước và sau khi ủ phải nở ít nhất là gấp đôi"

"Xong rồi ạ" Đủa một giờ rồi!

"Cái gì đây? Như đống vôi trắng, làm lại"

"Hả? Sao xẹp lép thế này, ít nước quá. Lại"

"Trời đất! Lại lại lại"

"Tạm được"

Phù! Cuối cùng thì già Trần cũng đồng ý với cách nhào bột của tôi. Phải mất tám tiếng đồng hồ mới làm xong công đoạn một, lúc về nhà đã quá
muộn, tôi lại được thưởng thức bản Thánh ca buồn của Mom, Dad và hai bà.

The second day!

"Bước thứ hai, nặn bánh. Bột ủ xong mang
ra nhào thêm 1-2 phút nữa, rồi chia thành các phần nhỏ. Cháu hãy lấy
từng phần mang ra cán mỏng, xếp nhân vào giữa rồi túm mép lại theo hình
lượn sóng cho kín miệng bánh. Phải nhớ bột áo trong từng giai đoạn để
không dính tay"

"Rõ" Công đoạn này có vẻ rất ngắn gọn nhưng...chẳng dễ chút nào. Hãy nghe lời nhận xét từ bếp trưởng - Già Trần!

"Hả? Đống lổn nhổn gì thế này"

"Hình bẹp dí này là bánh bao à"

"Nhân lẫn vào hết bánh rồi"

"Cũng ổn" Câu nói này sao tôi mong đợi thế!

Không khác gì hôm qua, lần này còn thảm hơn. Tôi vác bộ mặt dính đầy
bột bánh trắng xóa về nhà, ngay lập tức...( Các bạn tự suy diễn. Khủng
bố qua nên Hy ngại kể, mất hình tượng anh hùng đường phố)

The third day

"Cháu phải đun nước thật sôi, cho thêm 2 thìa dấm để bánh được trắng
hơn, cho bánh vào hấp 20-25 phút là được. Bánh mềm, thơm, nhân rất vừa,
thế là có món bánh rất ngon và hấp dẫn rồi" Thánh chỉ lại được ban hành, tôi sợ lắm rồi!

"Khét lẹt! Bánh bao nướng à? Lại"

"Sao nhão nhoét thế"

"Nhân nhạt tèo, ngán quá"

Lần này, có thêm haivij khách thưởng thức món bánh của tôi - Vương Thế
Khải và Âu Thần. Hai tên này ra sức thêm bớt vào khiến tôi bị già Trần
bắt làm lại đến suýt tắt thở.

Cũng may, hôm nay mọi người đi vắng, tôi lẻn vào nhà như tên trộm vào hồi 11 giờ đêm.

The fourth day or The last day!!!

Lần này, tôi mời cả hai vị khách mới nữa là Á Đông và Hàn Âu Dương. Cầu mong, sẽ không bị phê bình nhiều như hai người kia.

Thấy tôi bê đĩa bánh bao nóng hổi ra, Á Đông quấn quít"Ôi! Thơm quá. Tiểu Hy thật tuyệt vời"

Nhưng...

"Ọe! Nó lợ lợ thế nào ấy" Khi nhỏ vừa cắn miếng đầu đã nhả ngay một
cách không thương tiếc. Thế là Tam đại tướng quân Minh Khánh và già Trần được trận cười bể bụng.

Một lúc sau, đĩa bánh thứ hai xuất hiện...

Tôi chăm chú để ý từng biểu hiện trên nét mặt Á Đông. Nhỏ làm sao thế
kia, sao mặt lại tái mét. Tôi hốt hoảng lay lay người Á Đông"Bà...bà
không sao chứ"

"W...WC ở..ở đâu" Nhỏ Khâu mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt, thều thào ra được vài chữ khiến tôi dựng tóc gáy.

Sau khi biết được tin Hotgirl Minh Khánh - Khâu Á Đông bắn pháo hoa
trong nhà vệ sinh, Vương Thế Khải mặt mày ỉu sìu, giơ hai tay lên
hàng"Tôi chịu thôi"

"Tôi cũng vậy" Theo sau là Âu Thần và cuối cùng là Hàn Âu Dương và già Trần, hổng ai dám nếm thử món bánh bao khủng
khiếp đó.

Cuối cùng, Lễ hội Mùa Thu - cái ngày mà tôi luôn chờ đợi cũng đến. Sau
khi cổ vũ cho nhỏ Khẩu thì chạy đường dài 400m vô địch, tôi chạy ù về
phòng chờ, thay nhanh bộ quần áo đầu bếp đó đích thân bếp trưởng Trần
tặng.

Bộp!

Nhìn tờ giấy gam quận tròn lăn lóc trên sàn
nhà. Quái lạ, sao tự dưng lại có vật lạ ở đây? Nghĩ vậy, tôi bèn nhặt nó lên, mở mảnh giấy nhỏ gắn trên đó ra đọc.

"Lâm Tử Hy, chúc cô may
mắn. Nếu không đạt giải quán quân thì ra đường đừng nhận tôi là bạn. À,
tôi có nhờ Dương gửi cho cô bài thuyết minh này. Tôi đã tốn bao nhiêu
công sức để viết nó đấy! Đừng có phụ công người ta nhé. Vương Thế Khải"

Cầm tờ giấy với những nét chữ được viết cẩn thận, tôi dám chắc, Vương
Thế Khải đã kì công lắm mới làm được. Chẳng lẽ hắn không giận tôi sao?
Không còn nhớ chuyện tối hôm đó ư???

Trên con đường lá phong
dẫn về khu biệt thự Noble, chỉ còn hai bóng người một nam một nữ. Tôi
lấy hết can đảm nói với Vương Thế Khải việc mình đã suy nghĩ bấy lâu
nay"Khải, hay...chúng ta dừng lại ở đây đi"

Hắn thoáng ngạc nhiên, sau đo bình tĩnh hỏi tôi"Có chuyện gì à"

"Không...tôi thấy...hai chúng ta không hợp nhau" Nhìn bản mặt đẹp trai
đến tội lỗi của họ Vương, tôi cảm thấy căm ghét. Tại sao hắn biết tôi là Tomboy mà không lên tiếng, báo hại tôi ngã xuống hố sâu còn bắt người
ta thi này nọ nữa. Hắn là bố tôi ư?

Chẳng hiểu sao? Tôi không thể nói ra những lời vừa rồi. Càng nhìn Vương Thế Khải, tôi càng cảm thấy tội lỗi.

Tôi cố gắng chạy thục mạng về nhà, đằng sau còn vang lại câu nói cuối cùng với ngữ khí lạnh lùng của Khải

"Con gái thật phiền phức" Có lẽ, hắn đang rất


Lamborghini Huracán LP 610-4 t