
nhau
dưới mặt đất, bất giác chậm rãi, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu thời gian không cho phép
cô hi vọng thì sao?”
“Có thể yêu ngày nào hay ngày
đấy, chỉ cần chúng ta bên nhau, đều phải trân trọng mỗi ngày, dù sao thì tương
lai còn vô khối thời gian, em sẽ dùng tất cả thời gian còn lại để nhớ đến
anh!”. Nám Nám mặc dù có vẻ như đang biểu hiện sự quyết tâm nhưng trong lòng đã
có dự cảm không tốt. Một lần nữa xin cảm ơn Thượng đế, uống rượu say rồi tỏ
tình quả là một quyết định anh minh, may mà cô còn có thể mượn rượu để lấp liếm
đi, nếu không thành công thì ít nhất cũng còn có thể mượn tiếng uống rượu say
mà lỡ mồm lỡ miệng, mình quả thật quá đỗi thông minh khi nghĩ ra chiêu này.
Ninh Hạo Nhiên không nói gì cả,
tiếng thở nghe có vẻ hơi nặng nề.
Nám Nám thấy anh ta không nói gì,
cho rằng cô tỏ tình khiến anh ta hơi khó xử, có vẻ như đã hiểu chuyện, vội vàng
tìm nước rút cho mình: “Thực ra, anh không thích em thì cũng chẳng sao, dù sao
sau này, chúng ta ngẩng đầu không gặp, cúi đầu cũng không nhìn thấy nhau, anh
chỉ cần nói thật là được rồi, không phải lo em sẽ đau lòng. Anh cũng biết người
như em đây ruột để ngoài da, không bao giờ để tâm gì cả mà, nào, hãy nói một
câu thẳng thắn đi nào!”
Mặc dù miệng thì nói thế nhưng
mắt cô đã sầm hẳn đi, cúi đầu nép sau lưng anh.
Hóa ra cô đã tỏ tình nhầm, Phạm
Dục Trân chưa bao giờ thích cô.
***
“Thực ra, cũng... cũng không phải
là không có khả năng”. Giọng cô hơi lạc đi, có phải là tỏ tình không thành nên
đau lòng không? Ninh Hạo Nhiên không biết nên an ủi con nhóc ngốc nghếch kia
thế nào cho phải, đành nói trái với lòng mình.
Nhưng anh càng an ủi như vậy thì
Nám Nám lại càng hiểu rõ, thực ra anh đang khuyên nhủ mình. Dù sao thì hai
người cũng chẳng thể quay lại như lúc đầu được nữa, muốn vờ như chưa hề có
chuyện gì xảy ra thì cũng khó. Trước khi rời xa nhau, bằng bất cứ giá nào,
trong giây phút cuối cùng cũng phải nói cho đối phương biết những gì mình nghĩ
trong lòng, vì vậy, cô bỏ tay anh ra, bước nhanh một bước, bước qua cái bóng in
dưới đất, kiễng chân lên “chụt” một cái vào môi anh.
Đủ vốn rồi, cứ thế thôi!
Mặc dù tim đang co giật buồn bã
nhưng lòng cô cần giữ lại nụ cười và sự tự tôn cuối cùng. Cho dù chỉ là nụ cười
đắng cay, cho dù chỉ là sự tự tôn đáng cười, cô cũng muốn giữ vững chút ngông
nghênh, giữ lại hồi ức trong đối phương là một hình ảnh hoàn mĩ của mình.
Nám Nám quyết định quay người đi,
nhưng vẫn chưa kịp bước đi thì đã đến lượt anh nắm chặt cánh tay cô, giọng nói
rất rất không hay: “Cô như vậy là có ý gì?”
Nám Nám cười: “Em chẳng có ý gì
cả, chỉ cảm thấy mình tốt xấu gì cũng phải làm sao cho đáng một lần thích ai
đó, chỉ là cử chỉ cuối cùng khi chia xa thôi, anh đừng bận tâm.”
Ninh Hạo Nhiên ép mình cố thở
thật sâu, thở thật sâu, thở thật sâu nữa.
Anh cảm thấy quyết định ngày mai
sẽ rời khỏi ngôi trường cấp ba chết tiệt này quả là một hành động vô cùng sáng
suốt, nếu còn dùng dằng không đi, không chừng cô nữ sinh có cái đầu còn ngốc
hơn đôi chân này sẽ lại có mặt trong mục tin tức xã hội dạng như tự tử vì tình
cũng nên.
Điều anh lo lắng lúc này là nhất
định phải bảo đảm sau khi mình đi, cô đừng để lại bức thư tuyệt mệnh nổi tiếng
“Thân gửi Ninh Hạo Nhiên” cho quần chúng nhân dân cười nhạo.
“Cô hôn tôi xong là muốn chia xa
sao?”
Nám Nám cảm thấy mình uống say
rồi, giọng nói của Phạm Dục Trân nghe có vẻ biến điệu đi thì phải, có gì đó rất
giống tên khốn họ Ninh. Không thể nào, chắc chắn là cô bị người ta cự tuyệt rồi
nên trong lòng có hơi hẹp hòi, sinh ra oán hận, nên mới cảm thấy cậu Phạm là
loại người xấu xa cùng một đẳng cấp với Ninh Hạo Nhiên. Thế này không được,
không được, đối xử với người không thể bụng dạ nhỏ nhen quá như thế được, nếu
không chuyện đại sự học đại học làm sao mà thành nổi? Vì vậy, cô không buồn
ngoảnh đầu lại, cứng đầu cứng cổ bình tĩnh nói: “Lẽ nào còn phải bồi thường cho
anh rồi mới chia xa sao?”
Người đứng sau lưng bình tĩnh
nói: “Bồi thường cho anh cũng được, nhưng em phải nhắm mắt lại.”
Ai bị lừa kẻ đấy là con lợn! Chỉ
dùng dầu ngón chân thôi cũng đoán ra được trong đầu anh ta đang có ý đồ đen tối
gì.
Nhưng vào thời khắc ấy, Nám Nám
lại tình nguyện làm một con lợn. Cho dù anh ta không thích cô, cho dù anh ta
chỉ là miễn cưỡng mà thôi, nhưng giữ lại hồi ức tốt đẹp thời cấp ba chưa hẳn là
một chuyện không tốt. Vì vậy cô rất nghe lời ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trong cái thế giới khi đã nhắm
mắt ấy, tất cả phiền nhiễu đã không còn quan trọng nữa, bên tai chỉ nghe thấy
tiếng thở có phần rối loạn của hai người, tim đập thình thịch thình thịch không
ngớt.
Anh trầm trầm nói: “Giờ anh cho
em một hi vọng, hi vọng em không làm chuyện ngốc nghếch nữa.”
Cô trả lời: “Anh yên tâm, anh
không cho em hi vọng thì em cũng sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa đâu.”
Nữ sinh tuổi mười bảy gặp trắc
trở trong chuyện tình cảm, đôi mắt nhắm nghiền khiến