
êu ta rót cà phê... Ta đang nghiên cứu cách nào khả thi nhất để
đo ngón tay anh ta bằng mắt.
Gần-đây-bị-bám-đuôi (tối sầm mặt mũi): ...
Siêu-mĩ-nữ: Xong,
ta nghĩ ra rồi, nàng cứ đợi tin vui từ ta!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Người
ta nghĩ lại rồi, thực ra, tủ thuốc ở nhà vẫn còn mỡ bôi Hồng Mai Tố... [Mỡ bôi Hồng
Mai Tố: Thuốc bôi kháng khuẩn'>
Siêu-mĩ-nữ:
Nàng...
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Với
cả nửa lọ xịt hôi chân...
Gần-đây-bị-bám-đuôi: A,
người ta nhớ ra rồi, nàng cứ vô tư xông lên đi, nhà ta còn có Bạch dược Vân Nam
nữa... [Thuốc
trắng Vân Nam: Trị tổn thương do té ngã'>
Siêu-mĩ-nữ (Thành Cát Tư Hãn): Vậy ta đi đây! [“Thành
Cát Tư Hãn”: Mồ hôi đầm đìa, ‘hãn’ trong tiếng Hán có nghĩa là mồ hôi'>
Ba phút sau...
Góc phải màn hình máy tính của Oa Oa nhấp nháy biểu tượng một con hồ ly nhỏ, đó
là avatar mới nhất của Cát Cát.
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Oa
Oa, Oa Oa, đừng đi nữa! Lọ Bạch dược Vân Nam ấy quá hạn một năm rưỡi rồi!!!
Cái gọi là trợ lí hành chính đặc biệt thực chất là bảo mẫu đặc biệt, bảo mẫu
nhỏ trực thuộc quyền quản lí của riêng Lang Hách Viễn, một bảo mẫu Oa Oa nhỏ bé
thân phận nhân viên hèn mọn để mặc cho ông chủ đánh mắng thế nào cũng không dám
phản kháng.
Trước tình cảnh bi thảm này, Oa Oa chỉ còn biết không ngừng an ủi bản thân:
Ngươi xem, phóng tầm mắt trong vòng trăm mét vuông, chỉ có mình ngươi tiêu dao
tự tại (vì tạm thời vẫn chưa có văn phòng riêng cho cô nên cô được gửi đến
phòng tiếp khách một mình làm việc), đến văn phòng của Tổng giám đốc cũng chả
to bằng của ngươi ấy chứ!
Ngươi xem, ai có đầy đủ phần mềm trên máy tính như ngươi? Ai có thể như ngươi
dùng bốn tiếng làm việc để chat QQ, thêm bốn tiếng nữa đọc tin tầm phào?
Oa Oa bưng cà phê, mang theo mục đích xấu xa quan sát ngón tay của sếp, trước
tiên nhè nhẹ gõ cửa. Cái tiếng “Vào đi!” trầm trầm đó ngoài Lang Hách Viễn ra
thì còn ai vào đây nữa? Oa Oa nghe lời, đẩy cửa phòng họp, nhẹ nhàng cung kính
bước vào, lịch sự mỉm cười với mấy vị sếp rồi nhẹ nhàng đặt cà phê xuống bên
cạnh Lang Hách Viễn.
Đi hay không đi là một vấn đề, vì ngón tay vẫn chưa nhìn thấy kĩ được, lúc này,
mục tiêu đang ở dưới bàn, mờ mờ ảo ảo không phân biệt rõ. Lang Hách Viễn đang
nói chuyện với người khác, khóe mắt anh đã để ý thấy Oa Oa đang đứng bên cạnh
mình với vẻ mặt đăm chiêu, do dự không quyết.
“Sao vậy?”. Lang Hách Viễn quay người lại hỏi.
“Không, không có gì ạ”. Oa Oa rầu rĩ, chầm chậm lùi về phía sau. Đúng là trời
tính không bằng người tính mà. Sao sếp lớn vẫn chưa cầm tách cà phê lên nhỉ?
Chỉ cần anh cầm một cái, cầm lên một cái là cô có thể dùng mắt để đo được rồi!
Qua một tuần tiếp xúc, Lang Hách Viễn cơ bản đã nắm được quy luật của những
hành vi lạ thường của Oa Oa. Về cơ bản, nếu cô ra sức khuyên ngăn bạn thì nhất
định là đang có âm mưu gì đó, nếu do dự không quyết thì lại càng phải chú ý
cẩn thận. Vì thế, anh liếc tách cà phê một cái, lẽ nào cô còn dám nhổ nước bọt
vào đây?
Lang Hách Viễn làm ra vẻ vô tình lấy khuỷu tay huých huých vào tách cà phê, quả
nhiên Dương Oa Oa cho rằng anh muốn uống, lập tức dừng chân, hai mắt hưng phấn
lạ thường nhìn chằm chằm vào tách cà phê đáng ngờ đó.
Có vấn đề! Chắc chắn là có vấn đề!
“Cốc cà phê này tôi không uống nữa, cô bê ra đi!”. Lang Hách Viễn mỉm cười nói.
Oa Oa ngẩng đầu nhìn sếp lớn mà ức trào nước mắt. Sếp lớn, anh hành động thế
này chẳng phải là quân tư bản lấy người ta ra làm trò đùa sao?
Nhưng chỉ thị của sếp cũng không thể không nghe, Oa Oa chỉ còn cách chậm chạp
tiến về phía trước, đưa tay bưng tách cà phê đi. Dù thế, cô vẫn cố nhón chân
lên, nhưng vẫn không sao nhìn nhìn được ngón tay của Lang Hách Viễn. Thôi
vậy, không nhìn được thì thôi, dù anh ta có biết đếm tiền hay không thì cũng
chẳng liên quan gì đến cô. Suy nghĩ ấy khiến Oa Oa vui lên một chút, đã thế này
rồi thì cung kính rút lui vậy.
Oa Oa cúi người, lùi ra đằng sau, nào ngờ bước lùi hoàn toàn không dễ dàng, cô
bị vấp bởi chính đôi giày cao gót của mình. Để tránh ngã đập đầu ra sau thì
chỉ còn cách bổ nhào về phía trước, thế là tách cà phê Oa Oa vừa bưng đi, một
lần nữa trở về trước mặt Lang Hách Viễn.
Oa Oa trong khoảnh khắc khuỵu xuống vẫn còn nhớ bảo vệ đầu gối của mình, hai
tay vứt luôn vật đang cầm, ôm lấy đầu gối, may mà tấm thảm trong phòng họp rất
dày nên có khuỵu xuống cũng không bị đau.
Oa Oa vui mừng khôn xiết, da cô rất dễ bị bầm tím, nếu bị va đập thật, ngày mai
chắc chắn phải mang hai cái đầu gối tím bầm đi làm rồi, khó chịu chết đi được.
Đáng tiếc, nụ cười chưa kịp nở ra, cô đã nghe thấy phía trên có người hỏi: “Cô
không sao chứ?”
Oa Oa lập tức bị cảm động trước sự quan tâm chu đáo này, liền nói: “Không sao,
không sao.”
“Nếu như không sao, cô có thể đứng dậy lau quần cho tôi được không?”
Hả?