
n còn
đang trong cơn giận bừng bừng, không nên dây vào anh, không nên dây vào anh!
Nhưng đến khi Lang Hách Viễn rẽ đến cái ngoặt thứ ba thì Oa Oa không thể nhịn
thêm được nữa: “Cái đó, cái đó, cái đó... thưa Tổng giám đốc...”
“Sao?”. Chiếc xe vốn đang trong trạng thái bình ổn, chỉ vì tiếng la thất thanh
đột ngột của cô mà tạo thành một đường cong rõ rệt.
“Đây không phải hướng tới đường Hoa Viên”. Oa Oa nói, giọng chắc chắn.
“...”
Lang Hách Viễn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi: “Cô ăn tối chưa?”
Bụng Oa Oa phản xạ có điều kiện, ọc ọc mấy tiếng đã thay cho câu trả lời. “Mẹ
tôi bảo về nhà ăn cơm”. Thực ra, năm trăm tệ tiền ăn được tăng thêm sau khi
chuyển công tác cô còn tiết kiệm để làm việc khác.
Lang Hách Viễn nhướng mày, nói với vẻ ta đây biết tỏng: “Tôi chuẩn bị đưa cô đi
ăn.”
Oa Oa nhìn khuôn mặt nghiêng của Tổng giám đốc, trong phút chốc cảm động không
thốt nên lời, mấy chỗ mà các nhà tư bản lui tới toàn là những nơi có sơn hào
hải vị, đầu có thể lìa, máu có thể chảy, nhưng để lỡ mất miếng ngon dâng đến
tận miệng thế này thì hẳn sẽ phải ôm hận đến nghìn thu mất! Cô lập tức
hạ quyết tâm, thốt lên bằng giọng tha thiết nhất: “Tổng giám đốc, tôi... tôi
yêu ngài chết đi được!”
Xe phanh két lại, ánh mắt sắc lạnh của Lang Hách Viễn quét qua khiến Oa Oa nhát
gan run lập cập. Cái nhìn đó cứ như muốn giết người ta vậy.
Xe được khởi động lại lần nữa, Oa Oa thấy mình nên giải thích mấy lời lúc nãy
một chút để tránh Tổng giám đốc hiểu nhầm. “Tổng giám đốc, thật ra, ý tôi là
tôi yêu lời đề nghị ăn cơm của ngài chết đi được.”
Lang Hách Viễn nhìn cô một cái, trầm giọng trả lời: “Ừm.”
Chỉ một chữ nhưng lại đánh trúng vào trái tim nhỏ bé, yếu ớt của Oa Oa. Cô cười
gượng vài tiếng rồi dùng tốc độ của rùa để trở về tư thế ngay ngắn.
Rất nhanh sau đó, chiếc BMW dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, hào
nhoáng. Lang Hách Viễn xuống xe, đóng cửa rồi giúp Oa Oa mở cửa xe, động tác
hào hiệp nho nhã. Chỉ có điều, miệng Oa Oa sau khi nhìn thấy biển hiệu của nhà
hàng thì lập tức chuyển từ chữ U sang chữ O.
“Cửa hàng ngũ cốc nhà nông”?!
Lang Hách Viễn ngoảnh đầu lại nói: “Ngũ cốc ở đây rất thích hợp cho những người
đã ăn nhiều dầu mỡ, vô cùng có lợi cho sức khỏe.”
Oa Oa chết lặng, lòng đau như cắt. Nhưng.... nhưng... quan trọng là cô còn
chưa ăn chút dầu mỡ nào! A a a a...!
Sớm biết trước thế này, thà rằng lên chuyến xe bus 425 còn hơn!
***
Cái kiểu bánh chóp này, Oa Oa mới chỉ nhìn thấy trên ti vi. Cô vốn cho rằng giá
trên thực đơn đắt như vậy, nói không chừng chính là kiểu bát canh bạch ngọc
chim phỉ thúy trân châu của Chu Nguyên Chương ngày trước, đổi nguyên liệu làm
bánh bằng những loại tinh tế hơn thì giá cả mới không chấp nhận được như thế.
Nào ngờ cái bánh chóp này lại đắt ở chỗ nó trở về với chân quê mộc mạc, đắt ở
hàng thật giá thật, đắt ở cảm giác quay lại thời xa xưa... [Bánh chóp: Một
loại bánh hình nón được làm bằng nguyên liệu chủ yếu là ngũ cốc, có hàm lượng
vitamin cao, tốt cho việc kích thích tiêu hóa'>
Oa Oa ôm miếng bánh ngô dưa muối mà nước mắt lưng tròng, gặm một miếng, bụng
lại réo một tiếng, hai hành động phối hợp nhịp nhàng, đến khi người ngồi trước
mặt là Lang Hách Viễn ngẩng đầu lên nhìn về phía này, cô mới đau khổ mở miệng:
“Tổng giám đốc, ngài thuộc thế hệ 7x phải không ạ?”
Lang Hách Viễn trầm ngâm một lúc, tay bốc miếng bánh chóp, gật đầu không chút
biểu cảm: “Không sai, tôi sinh năm 76.”
Oa Oa ồ một tiếng rồi lại gặm một miếng bánh chóp, hình như trong lịch sử, năm
76 từng bị thiên tai đúng không nhỉ? Chẳng phải hai năm sau đã là cải cách mở
cửa rồi ư, sao sếp lớn vẫn còn vương vấn cái món “nhớ lại thời kì khó khăn
gian khổ” này chứ?
Trong khi đó, Lang Hách Viễn lại rất hứng thú với việc Oa Oa đột nhiên hỏi tuổi
mình, thế là anh cũng tỏ vẻ quan tâm đến nhân viên, hỏi lại: “Cô thì sao?”
“Tôi ạ? 8x ạ, tôi sinh năm 86”. Oa Oa nuốt miếng bánh chóp, bưng liễn trà bị mẻ
ở bên cạnh lên uống một ngụm.
Không sai! Nhà hàng này vì muốn tái hiện cuộc sống hợp tác xã những năm 60 nên
chỗ ngồi bằng đất nung, bàn cũng bằng đất nung, trước mặt mỗi người là một cái
liễn sứ mẻ, đến thìa cũng là thìa sắt, đĩa là đĩa sứ nung thô, thức ăn thì mặn
khé cổ, lại còn mĩ miều kêu là: “đồ mặn trôi cơm”!
Nhưng điểm mấu chốt là cơm cũng nấu bằng gạo cao lương, thật sự là khiến người
ta khó mà nuốt trôi nổi.
Thì ra quân tư bản đều thích vung tiền tìm người ngược đãi bản thân, quả nhiên
là biến thái hết cỡ, sớm biết trước anh có sở thích này, chi bằng trực tiếp đưa
tiền cho cô còn hơn, bảo đảm ngày nào cô cũng tìm cho anh vài cuốn tiểu thuyết
củ chuối cho anh đọc hả hê thì thôi, thậm chí còn tìm thêm vài loại truyện đồng
nhân làm cho anh choáng đến phát ngất, đúng là một công đôi việc. [Truyện đồng
nhân (Tiếng Hán là “đồng nhân văn”) là một thể loại văn học đặt nhân vật của
một hoặc một