
n tử, nhưng khi hai nhân vật chính không
cần cô ta xen vào chuyện tình cảm của mình nữa thì biến mất còn nhanh hơn cả
sóc.
Lâu nay, Oa Oa đều không có tình cảm tốt đối với vai nữ này. Tại sao những cô
gái đó không có đạo đức nghề nghiệp như vậy chứ, lẽ nào lại không thể quán
triệt phương châm bốn chữ vàng “đến sớm về muộn” của nhân viên công ty Hoa Hạo?
Cô vẫn nghĩ cảnh tượng tranh giành ghen tuông trong tiểu thuyết chắc chắn không
thể xảy ra giữa cô và Hách Viễn, thật không ngờ, vai nữ phụ đó lại đến rất sớm.
Một buổi sáng đẹp trời, khi ánh nắng rực rỡ rộn ràng khắp nơi, cô vừa đến chỗ
của mình đã thấy cửa phòng làm việc của Lang Hách Viễn mở toang, bên trong là
một cô gái mảnh mai, xinh đẹp đang ngồi trên sofa, uống cốc cà phê đáng ra là
của ông chủ Lang. Oa Oa đang lén lút rướn người ngó vào trong thì vừa lúc cô
gái đó ra quay nhìn về phía cửa, nhìn Oa Oa một lát rồi mới khẽ gật đầu chào.
Oa Oa chớp chớp mắt, suy nghĩ một hồi lâu, người con gái này nhìn rất quen,
hình như cô đã thấy ở đâu rồi.
Hay là trên Thế giới điện ảnh nhỉ? Không phải, tờ tạp chí chính thống đến không
thể chính thống hơn được nữa đó đến hai chữ “gợi tình” cũng không cho đăng lên,
làm sao lại có thể lọt vào mắt xanh của Oa Oa được? Cô gái này chắc chắn phải
xuất hiện trong một tin hot nào đó!
A! Nhớ ra rồi, Oa Oa hai mắt sáng bừng, cô ta chính là cô minh tinh Sơn Tây
danh tiếng lừng lẫy! À không, phải là nữ minh tinh Tam Thê!!!
Nhìn trộm thêm lần nữa, quả thật là mĩ nhân, người thật ngoài đời thanh tú hơn
hẳn trên ảnh trong mấy tờ tạp chí lá cải, dáng người cao ráo thế kia lại mặc
thêm áo khoác trắng dáng chữ H, càng tôn lên dung nhan tuyệt sắc, mái tóc nâu
nâu lượn sóng kết hợp cùng những động tác uyển chuyển làm ai cũng phải ngước
nhìn. Dường như tất cả nét đẹp mà chị em phụ nữ ao ước đều tập trung lên người
cô ta. Tóm lại, chỉ có thể nói một từ thôi: Đẹp!
Thấy Oa Oa đang đờ đẫn ngắm nhìn mình, cô minh tinh thân thiện vẫy tay về phía
Oa Oa, mỉm cười nói: “Phiền cô cho tôi một cốc cà phê được không?”
Oa Oa lập tức vui mừng như cún con chạy lại: “Đương nhiên, đương nhiên!”. Nói
xong, cô nhìn xuống chiếc cốc đang cầm trong tay, nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Nhưng đây là cốc Tổng giám đốc chuyên dùng để uống cà phê, hay em đổi cho chị
cốc khác nhé?”
Hồng Hinh chăm chú nhìn cô thư kí của Lang Hách Viễn, mỉm cười nói: “Không sao,
giữa tôi và Hách Viễn không phải ngại chuyện đó.”
Nghe cô ta nói xong, Oa Oa mắt tối sầm lại, lập tức nghĩ ngay ra cách giải
thích: “Như thế cũng không được, làm thế khác nào không tôn trọng chị, hơn nữa,
nhỡ ai xấu bụng nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của chị, không phải thế
sao?”
“Cô cũng biết tôi à?”. Hồng Hinh hiếu kì hỏi.
Oa Oa mở to mắt, hớn hở nói: “Chị là Hồng Hinh, nữ diễn viên chính trong phim Bố ơi, hãy
yêu con thêm lần nữa, cả Cô
gái can đảm lạc vào Quan Đông cũng
là chị đóng. Em rất thích chị, từ trước tới nay, em luôn là một fan trung thành
của chị. Bao năm nay, em đều theo dõi mọi hoạt dộng nghệ thuật của chị mà!”
Ở đây cần phải giải thích một chút, sở dĩ Oa Oa nhớ bộ phim Bố ơi, hãy yêu con
thêm lần nữa là do nghe nói bộ phim này không những dựa vào một phim điện ảnh
cùng tên của Đài Loan mà còn chỉnh sửa bung bét cả lên, đã thế, diễn lại còn
không đạt, thật là không giống một ai. Oa Oa đã xem phim này trên Tianya suốt
ba ngày trời.
Còn về Cô gái can đảm lạc vào Quan Đông, bộ phim này đến một tín đồ của phim
truyền hình như mẹ Oa Oa cũng không thèm xem. Năm đó, nó được phát vào giờ
vàng, đạt tỉ lệ người xem cao nhất, nữ giới toàn quốc từ tám tuổi đến tám mươi
tuổi, không ai là không học theo phong cách ăn mặc, trang điểm rồi cách nói
năng của thiếu nữ Quan Đông, đến nỗi các bạn học bên cạnh Oa Oa cứ mở mồm ra là
“Ca ca, chúng ta không thể trở lại như cũ được nữa sao?”, với cả “Ca ca, anh
thật vô tình, anh thật tàn nhẫn, anh thật vô duyên vô cớ...”. Mấy lời thoại
kinh điển này, Oa Oa có muốn quên cũng khó. Thực ra, cái Oa Oa thích nhất vẫn
là mấy vụ scandal của minh tinh Tam Thê, đủ loại, đủ kiểu, không bao giờ cạn.
Hôm nay đá anh triệu phú này, ngày mai đã cặp với anh tỉ phú kia, tin tức nào
cũng hot, nam nhân vật chính nào cũng đẹp trai, đương nhiên trong đó bao gồm cả
quãng thời gian tình cảm kì quái vô địch với Lang Hách Viễn.
Sự hâm mộ cuồng nhiệt của Oa Oa làm cho tâm trạng Hồng Hinh không thể vui hơn
được nữa, cô lập tức nở một nụ cười hoàn mĩ nhất, nói: “Em gái, em thật đáng
yêu!”
“Đâu có, đâu có, chị mới đáng yêu!”. Oa Oa cũng mỉm cười khiêm tốn, khen lại
Hồng Hinh.
“Chị sao thế được, chị già rồi, em mới đáng yêu!”. Hồng Hinh là ai cơ chứ, làm
sao có thể để Oa Oa khiêm tốn thành công, kiên quyết không từ bỏ việc khen ngợi
Oa Oa.
Oa Oa lắc đầu. “Lần trước, khi chị trả lời phỏng vấn đã nói, mãi mãi ở tuổi 20,
chị mới đáng yêu.”
“Em đáng yêu...”
“Chị đáng yêu...”
Lang Hách Viễn vừ