
mở luôn ván thứ ba, cô áp sát mặt và rướn cổ vào màn hình máy tính, thầm
đắc ý, lần này, tên tư bản kia nhất định không thể nghĩ ra được mưu kế nào
nữa... Không ngờ, tay phải của Hách Viễn vòng qua eo Oa Oa, bắt đầu không nghe
lời, áo cô dường như đang bị mở ra một cách nhẹ nhàng.
Oa Oa đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, tất cả các
con Pokemon trên màn vi tính đều mờ đi. Trời ạ, chỉ vì muốn thắng mà ngay cả sĩ
diện của một Tổng giám đốc, anh cũng không cần nữa sao, đúng là quá hiếu thắng.
Khi cô định hét lên: “Đại ca, anh đúng là không biết xấu hổ” thì chỉ trong chớp
mắt, Hách Viễn đã hạ ván thứ ba một cách nhanh chóng, đang rút tay về và nhìn
cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lúc này, Oa Oa cảm giác Hách Viễn đằng sau lưng mình đúng là quỷ dữ, ngay cả
bọn tư bản cũng không sánh bằng, không những không biết xấu hổ mà đạo đức cơ
bản của một game thủ cũng không có.
Thật là đáng ghét!
Mắt cô không hề ngước lên, tiếp tục chơi ván thứ tư, cố gắng chợi hết sức. Hách
Viễn mỉm cười, giữ chắc chuột, tiếp tục click.
Lần này, tay Hách Viễn rất ngoan ngoãn, thực ra anh cũng đang chơi rất tập
trung, nhưng Dương Oa Oa luôn cảm thấy sau lưng mình có hơi thở gấp gáp, khiến
cô cảm thấy nhột, còn cả nhiệt độ cơ thể trên lưng, mặc dù đã mặc mấy lớp áo
nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm khiến cô thấy khó chịu, thậm chí ngồi không
yên, chỉ còn cách điều chỉnh tư thế xoay qua xoay lại. Đột nhiên cô thấy một
bóng đen phía sau ập tới, định thần lại mới nhận ra Tổng giám đốc của mình đang
chỉ tay vào màn hình nói: “Oa Oa, em sắp hết giờ rồi kìa!”
Ôi, đúng là trong khi chơi Pikachu mà cô còn để tâm trí đi đâu, hiện tượng từ
trước đến nay chưa bao giờ có này khiến tình hình trước mắt rất nguy hiểm. Cô
nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhanh tay khắc phục, đến giây cuối cùng, cô cũng
kết thúc được ván thứ tư.
Cô tức giận quay đầu lại đã thấy Hách Viễn cách cô khá xa, thậm chí ngoài chỗ
ngồi, hai người không hề có bất cứ sự tiếp xúc cơ thể nào.
Oa Oa chớp mắt vài lần, đến bây giờ cô cũng không hiểu nổi vừa rồi tại sao mình
lại như vậy. Sau khi đấu mắt ba giây với Tổng giám đốc, cô lập tức quay đầu để
giấu đi những thứ đang mơ màng trong đầu, hét lớn: “Ván thứ năm bắt đầu!”
Tiếng nói của cô hơi run, cảm giác cơ thể nóng như viên linh đan trong lò luyện
của Thái Thượng Lão Quân vậy, từ đầu đến chân cứ như lửa đốt, lửa như từ trong
tim phát ra khiến cho thần trí cô trống rỗng. Thực ra, Hách Viễn cũng không
được thoải mái.
Nha đầu này không chịu ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, mông cứ xoay qua xoay
lại, đè lên chỗ đó, hại anh phải miễn cưỡng cắn răng chịu đựng. Ván thứ tư
không phải do anh trêu cô mà là do cô sợ quá nên kết quả mới chán như vậy.
Những cử động vừa rồi nếu chỉ tiếp tục thêm một giây nữa thôi, anh nhất định sẽ
bổ nhào về phía cô, ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
“Còn muốn tiếp tục không?”. Hách Viễn hỏi bằng giọng ấm và trầm.
Giọng nói du dương như hát thế này thật khiến cho người ta động lòng, ánh mắt
Oa Oa đang chăm chăm nhìn Pikachu dường như mất hồn, cô tự nhủ, đại ca, liệu
đây có phải là chiến thuật mới không vậy? Lại còn dùng giọng nói dụ dỗ khiến
cho người ta phải phân tâm nữa, chỉ vì muốn thắng mà anh hao tổn nhiều tâm
huyết quá đấy!
Oa Oa nghe rõ mồn một tiếng mình nuốt nước bọt, ừng ực, ừng ực... Khi thời gian
đã chạy được gần một nửa mới lắp ba lắp bắp: “Chơi... chơi...”
Hách Viễn thấy Oa Oa đỏ bừng mặt nên chỉ im lặng, quay lại bắt đầu tập trung
vào ván thứ năm.
Ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran, hai chân run rẩy,
khó khăn lắm mới vượt qua ván này, nhưng Hách Viễn thì vẫn chưa xong. Đây là
ván đầu tiên từ lúc bắt đầu đến giờ anh bị bỏ lại sau, Oa Oa thở phào, xem ra
hòn đá cứng đầu cũng không thể chịu được một ngày!
Hách Viễn nheo mắt nhìn cô nhìn thái độ thoải mái của cô: “Tiếp tục chứ?”
“Tiếp... tiếp tục”. Oa Oa thấy mặt mình nóng ran như trứng luộc, vì thế không
hề ngẩng đầu lên, cũng không lộ vẻ đắc thắng nữa.
Hách Viễn lắc đầu thở dài, tiếp tục trận chiến.
Hách Viễn dù làm việc hay chơi game tư thế lúc nào cũng như một vị vua, nhưng
khi anh thực sự tập trung thì mọi sự chú ý của Oa Oa lại chuyển hướng, đôi mắt
cô hướng về anh, dần dần như mất hồn.
Cô nhìn Hách Viễn say đắm như vậy vì anh đẹp trai, lại thêm một chút cảm giác
gì đó rất đặc biệt trong lòng.
Cảm giác đó giống như khi Oa Oa thích con chó Kim Mao của ông Vương nhà bên
cạnh, đó là cảm giác một ngày không ăn cơm cũng không thấy dói, giống như khi
còn bé, bà thường hôn vào má cô, cảm giác thật là ấm áp, hay đó là cảm giác
giống như khi nhìn thấy chiếc vòng ngọc mà cô ước ao từ lâu trong chiếc hộp
trang sức của mẹ, nuốt nước bọt ừng ực nhưng lại không có được... còn giống
như...
“Anh qua rồi!”
Tiếng cười của Hách Viễn khiến cô giật mình, khi lấy lại được thần trí, cô mới
nhận ra Tổng giám đốc mình vừa nó