80s toys - Atari. I still have
Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326602

Bình chọn: 7.00/10/660 lượt.

á phổi đang vô cùng đau đớn, thêm nữa
là bàn chân bị đá cứa rách, nhưng tựu trung cũng không vấn đề gì, cô có thể
yên tâm cười nơi chín suối.



Đương nhiên cô có suy nghĩ đó là vì cô vẫn chưa nghe
rõ lời hoan hô của sinh viên.



“Thầy Ninh… thầy Ninh… Trời ơi, thầy đẹp trai quá!!!”



“Các cậu nhìn kìa, tôi chảy nước miếng rồi, trong
trường đại học có thể gặp được một thầy giáo đẹp trai hiếm thấy thế này thật
khiến cho người ta cả đời cũng không hối hận!”



“Sao thầy có thể đẹp trai như vậy, sao có thể chứ? Quả
là vẻ đẹp khiến cho thần thánh phải ngưỡng mộ!”



Nhảm nhí! Anh ta khiến cho thần thánh phẫn nộ mới
đúng!



Nám Nám tức giận cúi đầu đi về phía chiếc giày thể
thao bị rơi, trong lòng rất khó chịu. Xin người, cô và anh ta cùng lúc về đích,
đó là thành tích tốt nhất trong cuộc thi chạy một trăm mét nam đại học, nữ sinh
chưa từng ai đạt được, tại sao không ai khen ngợi cô? Nữ sinh bây giờ thật
không có chút mục tiêu phấn đấu nào, chỉ cần xinh đẹp, có tiền là thỏa mãn rồi,
hoàn toàn không biết có sự khác biệt giữa tính cách và hình thức của con người.



Cô tập tễnh đi tìm chiếc giày thể thao của mình, nhìn
theo hướng bay hình parabol của chiếc giày, cô ước chừng nó rơi trong phạm vi
khoảng mười mét…



“Cô đang tìm gì vậy?”. Có người hỏi từ phía sau lưng,
Nám Nám không nghĩ gì mà buột miệng trả lời: “Tìm chiếc giày còn lại.”



“Quay lại nhìn xem có phải chiếc này không?”. Giọng
nói trong trẻo của Ninh Hạo Nhiên cho thấy hơi thở hổn hển trong lúc vận động
hồi nãy đã hoàn toàn biến mất, Nám Nám sợ mình bị lừa, do dự một chút mới dám
quay đầu lại, chỉ thấy Ninh Hạo Nhiên đang nhìn chân cô, trong tay cầm chiếc
giày đã bay đi như người ta nói.



Thời gian như ngừng lại.



Dương Nám Nám chớp chớp mắt, gật gật đầu. “Đúng rồi,
cảm ơn thầy Ninh”. Tay cô mới đưa ra một nửa chuẩn bị lấy lại chiếc giày, không
ngờ hình bóng tuấn tú đó lại ngồi xổm xuống trước mặt cô. Động tác nhanh như
chớp của Ninh Hạo Nhiên khiến Nám Nám giật mình, vội vàng lùi lại hai bước, anh
muốn làm gì? Có phải là anh ta đang chuẩn bị mô phỏng lại động tác truyền thống
kinh điển là diễn viên nam chính đi chiếc giày thủy tinh cho nhân vật nữ chính
trong tiểu thuyết tình yêu không?



Cô đang thất thần, liền nghe thấy ai đó đang nói phía
dưới chân cô: “Lớn như vậy rồi, sao lại còn hiếu thắng như vậy? Mau đi vào đi!”



Bàn chân bị tuột giày vẫn còn đang lạnh ngắt, nhưng
lại không có cái gì đi vào.



Thất vọng là điều khó tránh, nhìn chiếc giày đặt cạnh
chân mình, lại nhìn xuống chiếc dây giày anh ta vừa cúi xuống xỏ vào, Nám Nám
cứng đờ ngồi xuống, đi giày trước mặt anh ta, cố gắng xỏ dây giày.



Không đợi cô đứng dậy, Ninh Hạo Nhiên đã bình tĩnh
đứng lên nói với cô Từ: “Giầy của cô Dương hỏng rồi, tiết này hai lớp chúng ta
học chung nhé!”. Nói xong, anh ta liền đi thẳng tới nói với sinh viên: “Các em,
hãy cổ vũ cho cô Dương một tràng pháo tay, cô ấy là sinh viên chạy nhanh nhất
mà tôi từng dạy.”



Sinh viên hai lớp cùng vỗ tay hoan hô, Nám Nám lê
chiếc giày thể thao đã hỏng đi tới trước mặt sinh viên, nét mặt có vẻ rất bình
thản, nhưng ai biết được trong lòng cô đang nổi giông bão như thế nào, cô muốn
giết chết tên Ninh Hạo Nhiên này ngay tại chỗ.



Cái tên này… thật… thật vô sỉ quá chừng!



Không ngờ hắn lại biểu hiện tình cảm lớn lao như mặt
trời mùa xuân của người thầy giáo tiểu học vào đúng lúc này để lừa gạt sinh
viên của hắn mà không nghĩ xem hồi đó, mình đã làm bao nhiêu chuyện bỉ ổi rồi,
thực là vô sỉ hết mức. Nám Nám nheo mắt lại: “Các em sinh viên, các em cũng
dành cho thầy Ninh một tràng pháo tay nào, phải biết rằng thầy Ninh cũng là
thầy giáo chạy chậm nhất từng dạy tôi.”



Sinh viên hai lớp đồng loạt chuyển hướng ánh mắt khiến
cho nụ cười của Nám Nám dần dần mở rộng ra, cùng lúc đó, ánh mắt của Ninh Hạo
Nhiên cũng theo dòng người hướng về Nám Nám, dừng lại giây lát trên khuôn mặt
đỏ ửng của cô rồi nhíu mày, nói đầy vẻ coi thường: “Cô Dương, đừng quên là
chúng ta còn chưa thi bơi nhé!”



Hình như… đúng vậy.



Vậy thì sao? Dương Nám Nám trời không sợ, đất không
sợ, lập tức ưỡn ngực nói: “Tôi lúc nào cũng sẵn lòng đấu một phen để phân chia
cao thấp với thầy Ninh tại bể bơi.”



Một câu nói không hề có ý nghĩa khác gì, truyền đi
truyền lại, tam sao thất bản thế nào mà đến chiều ngày hôm đó lại biến thành
“Tôi lúc nào cũng sẵn lòng cùng với thầy Ninh vui đùa dưới nước giống như một
đôi uyên ương.”



Đây là thời đại truyền miệng, đây là một vũ trụ vô ơn,
lời nói ra có thể sai lệch tới mức này, ngay cả