
ấy vậy nên nhắc nhở Nó .- Linda cẩn thận , có dao
" Chơi bẩn "
Xoẹt
- Á ....... _ Tiếng Bội Kỳ thất thanh . Hạo Nam và Nó dừng tay .
Một giọt , hai giọt nước màu đỏ tươi loang xuống nền đât . Con dao cũng rớt xuống nề đất . Hạo Nam chạy lại chỗ Bội Kỳ , Nó cũng đi tới .
- Chơi lén sao ? Tôi cho cô biết , phi tiêu vừa rồi có tẩm một loại thuốc độc . Cô chờ chết đi là vừa.
Lời nói của Nó vừa dứt thì mặt Bội Kỳ tái méc . Hắn và cả Hạo Nam cũng giật mình . Sao ? Thuốc độc sao ?
- Linda việc gì cô phải làm vậy ?_ Không cho Hạo Nam nói , Hắn lên tiếng trước
- Phòng thân
- Cô ......... Tôi chỉ nhắc cho cô cẩn thân , đâu phải kêu cô giết Bội Kỳ ._ Hắn nhíu mày
Thục Phương , Tiểu Như , Ken và Khôi rất ngạc nhiên nhìn Hắn . Rõ ràng nhắc
Nó giờ quay sang chỉ trích Nó . Hắn cũng thừa biết Nó sẽ xử lí mạnh bạo
mà ....... Nhắc cho đã giờ la . Bó tay thật chứ
- Cẩn thận làm sao ? Tôi thích như vậy
- Quá đáng . Biết thế tôi đã ....._ Hắn định nói nhưng nghĩ lại nên thôi
- Không nhắc chứ gì _ Nó biết trước là câu này
Hắn cứng họng nhìn Nó . Gương mặt Nó vẫn thế , chẳng biểu lộ tí cảm xúc gì cả .
- Linda , xem như chúng tôi thua . Cô đưa thuốc giải được chứ ?_ Hạo Nam van nài
Nó suy nghĩ gì đó , tiến lại nhặt con dao lên và lại gần Bội Kỳ
Phi tiếu Nó phi lúc nãy chỉ làm Bội Kỳ trầy một đường nhỏ ở cổ tay thôi
nhưng vì có tẩm độc nên làm cho Bội Kỳ khó chịu trong người . Nó nhẹ
nhàng ngồi xuống gần Bội Kỳ , ánh mắt Nó khó dò xét . Mọi người đều im
lặng nhìn Nó
- Lúc nãy cô định đâm tôi ở đâu ?_ Giọng nói lạnh lùng đều đều phát ra làm Bội Kỳ run sợ
- Tôi ....... Tôi .....
- Ở đâu ?
- Bụng ...... Ở bên hông _ Khó khăn nói ra , Bội Kỳ nhìn mặt Nó
Nó vẫn lạnh lùng , vẫn gương mặt một màu đó . Nó đứng dậy tay vẫn cầm con dao , khoé môi nâng lên một đường
- Thuốc giải chỉ cần uống một ít nước giá pha mật ong . Tôi trả lại cho công bằng .....
Không nhanh không chậm Nó dùng con dao đang cầm trên tay đâm hẳn một phát vào bên hông bụng . Cụ thể là ngay vết thương lúc trước của Nó . Mọi người
xung quanh mắt chữ O , mồm chữ A nhìn Nó .
Tóch ....... Tách ...... Tóch .......
Lại hình ảnh những giọt nước đỏ tươi nhỏ xuống nền đất . Nó rút ra và buông con dao xuống , máu túa ra một lúc một nhiều . Nó vẫn đứng đó đến khi
máu đã loang thành 1 vũng nước màu đỏ nhỏ ........
- Linda , cậu không sao chứ _ Phương hoảng hồn
- Chị, Chị có sao không ?_ Như lo lắng không kém
- Việc gì cô phải làm vậy ?_ Hắn nhìn Nó , nhìn xuống vết thương của Nó . Lòng Hắn đột nhiên có cảm giác đau .
- Công bằng . Như câu không nhắc thì kết quả là vậy . Thôi tôi đi trước nhé . bye . Thục Phương đem cặp mình về .
- Linda , vết thương của cậu
- Không sao đâu
- Đi bệnh viện may lại mau _ Hắn không chịu được khi thấy Nó mặc kệ vết thương của Nó
- Anh quản được tôi sao ?
- Cô .......
- Không phải nhũng điều anh muốn sao ? Đừng lo cho tôi , cấm đi theo _ Nó đi thẳng rời khỏi sân sau và rời khỏi trường.
Cả bọn cũng rời đi về nhà chỉ trừ Hắn . Ai cũng muốn đi theo Nó nhưng vì Nó đã cấm nên chẳng ai dám đuổi theo mặc dù trong lòng rất lo lắng .
Hắn đi lang thang Nó cũng lang thang với vết thương đang rỉ máu . Không
hiểu vì sao khi nghe Hắn nói câu đó , Nó cảm thấy khó chịu nên đã hành
động như vậy . Nó cảm thấy mình rất điên rồ khi thấy khó chịu vì Hắn .
Dạo này , Nó có cảm giác lạ lạ khi không gặp Hắn mà kể cả thấy Hắn . Và
cảm giác này từ cái hôm sinh nhật Nó đến nay . Nó cũng không hiểu là
chuyện gì , vì thế nghe câu lúc nãy của Hắn , Nó khó chịu lắm và đã suy
nghĩ hành động như thế . Còn Hắn thì cũng rất khó chịu , nói thẳng là
đau lòng khi Nó hành động như vậy. Nhưng mà tại sao Hắn lại đau lòng ?Không lẽ ?!?
Phải, Hắn yêu Nó mất rồi. Yêu Nó khi nào mà Hắn cũng chẳng biết nữa ......
Nó lang thang , Hắn cũng lang thang . Chỉ là một người đang trọng thương một người khỏe mạnh.
Vết thương đã lành chưa ?
Nó đã băng lại chưa ?
Nó đi đâu mất rồi ?
Chân cứ bước đi , mắt nhìn thẳng , gương mặt lạnh lùng giờ đã trắng bệt ,
vết thương của Nó không ngừng chảy máu nhưng Nó vẫn cứ bước đi chưa hề
có ý định dừng lại.
Bầu trời đột nhiên trở nên u ám , mây đen kéo tới kèm theo gió .
Một giọt , hai giọt rồi nhiều nhiều hơn nữa. Nó rơi từ từ xuống nền đất
đang khô kia . Ngày càng nhiều những giọt nước đó đổ xuống làm cho đất
đang bị khô trở nên ướt đẫm . Mưa ngày một nặng hạt hơn , nhưng lại có
hai con người đang ung dung đi hai phía đối diện nhau . Ông trời tại sao lại đố mưa vào lúc này ? Ông đang khóc thương cho hai số phận kia sao
...... Hay ông giúp họ làm cầu nối để họ gần nhau hơn . Không biết vì lẽ gì cả hai đều bước đến cái công viên SL, hai người từ hai phía đang
bước