
làm lộ ra gương mặt lạnh lùng hoàng mĩ, gương mặt anh như một bức tượng đợc chạm khác đến hoàng mĩ không có 1 khuyết điểm nào trên đó khiến cho người con gái ngây ngô như Băng cũng có chút cảm giác rung động.
- Cô là ai? Làm gì đến nha dì tôi với bộ dạng lấp ló._ Giọng anh hỏi Băng, giọng hơi trầm và lạnh như gương mặt của anh, đang ngẩn ngơ bởi nét đẹp nam tính đó bị quăng vô nguyên câu hỏi Băng hoàng người lùi ra sau, anh nhíu mày nhìn cô.
- Tôi . . . Tôi đến tìm dì anh nói hút chuyện bây giờ xong rồi tôi về._ Cô lập bập rồi quay lưng đi.
- Khoang đã_ Anh nắm tay Băng giựt mạnh lại vô tình Băng ngã vào người anh.
- Theo tôi vào đây_ Anh dẫn Băng đi vào.
Chết! Vào trong sẽ lộ.
- Tôi không vào đâu, tôi không muốn vào._ Băng nói quật cường như thế như bị anh lôi vào như 1 chú cún con bị bắt =.=''
- Dì ơi! Dì ơi dì! _ Giọng anh gọi to, làm người phụ nữ trên lầu đi xuống, đúng như bà nói hồi nãy áo đã thay và không những đồ trên người bà thay mà đồ của người đàn ông kia cũng thay theo, dù chỉ là quần áo thôi nhưng Băng thấy lúc này cô không muốn gì hơn ngoài khóc và tìm đến cái chết :(
- Khánh Băng! Cháu tìm dì sao?_ Người đàn bà đó gọi tên anh.
- Vâng! Dì người đó là._ Khánh Băng nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên
- À! Đây là bạn trai dì tên là Minh Đức_ Bà ta giới thiệu, Khánh không nói gì chỉ gật đầu chào hỏi và người đàn ông đó cũng thế.
- Mà cháu tìm dì có chuyện gì không?_ Bà ta nói làm Khánh Băng sực nhớ lại.
- Dì có quen cô ta không._ Khánh Băng hỏi Hải Băng hoảng hồn úp mặt vào lòng ngực Khánh Băng, mượn thân Khánh Băng để không làm lộ chuyện
- Ai thế?_ Bà ta hỏi Khánh Băng hơi bất ngờ nhưng rồi lấy lại vè điềm tĩnh trước kia.
- Dì không quen cô ấy thật sao?_ Khánh Băng hỏi lại lần nữa.
- Không! Dì mới gặp cô ta lần đầu_ Bà ta nghiên người nhìn Hải Băng nhưng Hải Băng cảm nhận đước bà ta đang nhìn cô, nên cô ôm chặt Khánh Băng hơn tay xiết chặt vào áo Khánh Băng, anh nhíu mày trong đầu anh nghĩ cô nhóc này rốt cuộc tính dở trò gì?
- Mà cô ta ai vậy._ Bà ta lại hỏi.
Hải Băng buông lòng tay cô ra khỏi áo Khánh Băng như cô đang đoán được điều bất lành gì sắp xảy ra với mình. Nghe câu hỏi ấy của dì anh và những hành động của Hải Băng môi anh khẽ cong như đang cười mà cũng không phải cười.
- Cô ấy ư . . . Cô ấy là bạn gái cháu! Tại cha mẹ cháu chưa về nước cháu tính qua giới thiệu cho dì và hỏi dì xem dì biết cô ấy hay khong nhưng không ngờ cô ây nhát quá._ Hải Băng không ngờ anh cứu cô lòng cô mang ơn anh biết mấy.
- À! Thôi cháu dẫn bạn gái cháu về đi để khi khác chừnng nào cô bé chuẩn bị kỹ càng rồi cháu hãy dần tới đây_ Bà ta nở 1 nụ cười hiền.
- Dạ!_ Khánh Bắng gật đầu và dẫn cô đi ra.
Ra tới cổng Băng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Nói đi! Cô là ai mà vào nhà dì tôi._ Khánh Băng vẫn hưa bỏ câu hỏi đó, Hải Băng không trả lời im lặng làm Khánh Băng nhíu mày khó hịu.
- Tôi . . . thật ra tôi là. . . _ Băng chưa nói hết câu thì điện thoại cô vang lên.
- Dạ con nghe mẹ_ Là điện thoại của mẹ Băng.
- Dạ, con về liền_ Băng đón chiếc taxi và lên xe về thảng nhiên, Khánh Băng vẫn đứng đó không hề cản cô lại vì anh nghĩ cô bé khờ như Băng làm được gì ở nhà dì anh chứ nên anh bỏ qua.
- Này, Này!_ Giọng nữ kế bên gọi nhưng chẳng thấy phản ứng gì cả và rồi.
- Ah! Trả tiểu thuyết lại cho chồng._ Đang đọc tới khúc hay bỗng bị lấy cuôn truyện >_<
- Không cho chồng đọc nữa! Chồng vốn có tính háo sắc rồi giờ đọc truyện của Ân Tầm nữa tính háo sắc của chồng tăng lên gấp đôi T_T _ Giọng nữ kế bên nói giọng đáng yêu nhưng người đó không tứ giận chỉ nở 1 nụ cười gian xảo. (Ân Tầm: là 1 trong những đoá hoa viết truyện ngôn tình Trung Quốc hay nhất)
- Hehe! vợ sợ chồng háo sắc hay sợ mất chồng._ Người đó khoác tay lên vai cô gái kế bên.
- Hay nhỉ ! Truyện này thì đọc đi _ Cô gái đó bị người kế bên chọc giận bỏ đi nhưng người đó không màng tới chỉ nhìn cô gái đó rồi quay lại đọc truyện tiếp.
- Này chồng! Không lo đi rước Tú Anh đi ở đó đọc truyện._ Một cô gái khác tới, người này hơi đào hoa nhỉ.
Nghe câu đó người kia buông cuốn tiểu thuyết xuống liền đứng dậy hỏi cô gái kia.
- Vợ nói gì? Tú Anh về hôm nay sau?_ Hơi bị kích động
- Không phải hôm nay mà là ngay bây giờ! Chính xác hơn là 10 phút nữa._ Cô gái kia giơ tay trái đeo đồng hồ lên nhìn và nói.
- Xin cho mình nghỉ học hôm nay dùm._ Nói xong rồi vội vã đi ra khỏi lớp cả cuốn tiểu thuyết cũng bỏ lại.
- Đúng là! Mới hồi nãy mới kêu vợ chồng giờ xưng mình, bó tay!_ Cô gái kia lắc đầu nhìn dáng người đang chạy hối hả khuất xa
Tại lầu 2, sân bay Tân Sơn Nhất.
Ngay cửa ra vào của sân bay, nơi đây những người đi đi về về tấp nập cùng với người thân đang đứng bên ngoài chờ. Và từ trong cửa sân bay có 1 dáng nữ mỏng manh duyên dáng bước ra.
- Dương Tú Anh._ Một giọng nữ kêu to, nghe giọng nữ quen thuộc ấy ngay tức thì Tú Anh chuyển hướng nhìn cô gái vừa kêu tên mình.
- Trần Hải Băng._ Tú Anh chạy tới ôm chầm lấy Hải Băng.
- Đồ ngốc! Vợ về không gọi cho chồng nếu vợ nhỏ không nói chồng cũng chăng biết._ Hải Băng kí nhẹ vào đầu Tú Anh nhìn 2