Old school Swatch Watches
Trò Chơi Tỉnh Tò

Trò Chơi Tỉnh Tò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323560

Bình chọn: 9.00/10/356 lượt.

hiện cho cô ấy thấy rằng tình yêu và tâm hồn của tôi rất trong sáng...

- Xem thì cũng đã xem rồi, giả vờ xấu hổ gì nữa? - Cô ấy rót cốc nước, đưa lên uống một ngụm...

Cửa bỗng nhiên mở toang ra.

Ách, sao mẹ tôi lại về giờ này?

Không khí ám muội từ trong bộ phim len lỏi chui ra ngoài, phủ kín căn
phòng tối. Mẹ tôi nhìn tôi ngồi đất, bên cạnh là Tú Anh ngồi salon, lại
nhìn lên màn hình tivi thấy đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm.

Mẹ tôi há hốc mồm, lắp bắp:

- Hai đứa... trong phòng khách... kín mít... đồi trụy...!

- Hai đứa... trong phòng khách... kín mít... đồi trụy...!

"Phụt!!". Tú Anh đang uống nước, cũng bị sặc và phun hết lại vào cốc.

Mẹ ơi, mẹ à, đây là Titanic, mẹ với bố vẫn hay xem cùng nhau những hôm cuối tuần mà. Sao lại đồi trụy cơ chứ? o.0''

Tú Anh nhanh nhẹn đặt cốc nước xuống bàn, bật đèn

- Con chào cô. Cô về sớm thế ạ?

- Về muộn hơn thì hai đứa còn làm gì...

=.= Mẹ có thể cho con biết ý của mẹ là gì không?

Cô ấy cười hề hề, chạy tới xách túi cho mẹ tôi:

- Cô vào đi ạ!

Nhìn cử chỉ của cô ấy thật đáng yêu, như kiểu người nhà đang niềm nở
tiếp đón khách phương xa (mẹ tôi) vậy. Cô đưa mẹ vào nhà, dìu mẹ ngồi
xuống ghế, còn hai tay lễ phép đưa cốc nước cho mẹ uống... Đây có thể
coi là hình tượng người con dâu mẫu mực, người vợ hiền đảm đang không
nhỉ?

Ơ nhưng mà, cốc nước kia, là cái cốc cô vừa phun vào mà?

Tú Anh tí tởn đấm lưng bóp vai cho mẹ tôi; cơ mặt mẹ đã dãn ra, có phần thoải mái. Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn được bóp...

- Đừng có định giở ngón xoa bóp này ra để làm cô bỏ qua... A, đúng chỗ
đó! - Mẹ tôi một mình hưởng thụ, không để ý tới thằng con ngoan ngoãn là tôi đây đang ngồi bệt đất, ngước nhìn đáng thương.

- Ờm, nãy cô nghe thấy con bảo gì mà "xem thì cũng xem rồi"... Thế,
"xem" đến chỗ nào rồi? - Mẹ tôi làm mặt gian, vừa hỏi Tú Anh vừa liếc
tôi.

- Hả... Con xem hết rồi ạ?! - Cô nhướn mày khó hiểu, đưa mắt dò hỏi tôi. Chịu, tôi cũng có biết mẹ tôi có ý gì đâu =="

- Ế? - Mẹ tôi giật nẩy lên, làm hai tôi giật mình; xong lại ngồi yên, vỗ vai ra hiệu cho Tú Anh bóp tiếp.

- Minh, còn con thì sao? Thằng ngố này, xem được những chỗ nào rồi? - Mẹ tôi nhăn mày.

Rõ ràng là có ẩn ý gì đó, mờ ám lắm!

- Con? Cũng xem hết, từ đầu đến cuối rồi...

Mẹ tôi lắc đầu ngao ngán:

- Ngày xưa học hết lớp Mười hai bố mẹ mới dám... Thế mà hai đứa, bây giờ lớp Mười một, đã... Thật là!

Hả, hồi bố mẹ học lớp Mười hai đã có Titanic để mà xem rồi sao?

- Thôi vậy, Tú Anh làm con dâu mình cũng yên tâm. - Mẹ tôi vỗ nhẹ lên
tay cô ấy - Con cố đợi thằng Minh nhà cô hai mươi tuổi rồi cô cho cưới.

Mặt Tú Anh nghệt ra: - Cưới... cái gì cơ ạ?

- Sao, con không thích thằng Minh nhà cô à? - Mẹ tôi quay phắt người lại - Con đã xem hết rồi con gì? Có chỗ nào không ổn?

- Dạ? - Cô ấy ngơ ngác - Xem hết... chạy rất ổn, không xước, rất mượt...

Đương nhiên là mượt rồi! Cái đĩa phim này tôi đã phải tốn hơn năm mươi nghìn để mua mà!

Mẹ tôi nhìn Tú Anh, gật gù hài lòng, rồi quay sang tôi: - Thế còn con? Có thích Tú Anh không?

- Có... - Tôi đang rất mơ hồ. Trong đầu mẹ tôi đang nghĩ những gì vậy?

- OK, xong, Tú Anh làm bạn gái của Minh rồi, có ai ý kiến gì không?

Cô ấy đang định lên tiếng nói thì bị mẹ tôi chặn lại: - Con không muốn
cô đem chuyện con với thằng Minh một nam- một nữ- một phòng- kéo rèm-
kín mít nói cho mẹ con nghe chứ? Định có ý kiến à?

Tú Anh trố mắt ra, đáng thương, ngậm lời định nói nuốt ngược xuống, mỉm
cười lắc đầu. Mẹ tôi tỏ ra rất vừa ý, phủi tay đứng dậy, nói là "trả lại không gian cho các con", thực chất là chui lên gác để buôn điện thoại.

Này, hình như, tôi vừa mới - ngẫu nhiên - tỏ tình thành công?!

Các bạn hẳn có chút băn khoăn tại sao lời nói của mẹ tôi lại có sức uy
hiếp lớn tới cô ấy đến vậy? Là như thế này. Cô Phương - mẹ Tú Anh - là
một người rất nguy hiểm; hôm trước tôi sắp trễ giờ học rồi mà cô vẫn còn thản nhiên rủ tôi đi chợ cùng _ __! Mẹ tôi lại là bạn thân của cô
Phương từ cái hồi ngậm ti b-ú sữa, hai người này mà gặp nhau nói chuyện
thì kiểu gì cũng rôm rả từ đầu phố đến cuối phố, miên man vô cùng. Mẹ
tôi còn đỡ, ít ra về nhà rồi mẹ tôi còn bớt nói (nhờ bố tôi có "cách
riêng", còn cách gì thì ông không tiết lộ). Cô Phương mới là kinh khủng. Tôi đã từng nghe Tú Anh kể, nhiều hôm cô ấy đã phải thức trắng để nghe
mẹ cô ấy hàn huyên những chuyện rất đỗi "luyên thuyên", tỉ dụ như gần
đây nhất là chuyện "bạn trai của bạn thân của con gái bà Linh bán bánh
mỳ đang đi trên đường bỗng nhiên bị rơi xuống cống"... Bố Tú Anh cũng
thương con nhiều lắm; nhiều lần chú ấy đã vách sách bút sang nhà tôi để
xin bố tôi một số bí quyết. Tuy rất muốn giúp, nhưng tiếc là không thể
làm được gì, vì "cái đó là bẩm sinh" - bố tôi bảo với chú ấy như thế.

Mà tôi dài d