Polly po-cket
Trò Chơi Tỉnh Tò

Trò Chơi Tỉnh Tò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323314

Bình chọn: 9.00/10/331 lượt.


Tôi đã làm gì sai sao?

Rủ cô ấy cùng đi ăn trưa, cô ấy không chịu. Nhưng: - Ít ra cậu cũng để tớ đèo về chứ?

- Đi bộ cho khỏe chân. - Cô ấy nói thế đấy, cũng không thèm để ý tôi, quay lưng bước đi. Thế có bực không cơ chứ?

Tôi lấy xe đạp, đuổi theo cô ấy: - Cậu mà không lên đây, tớ sẽ bê cậu lên đấy!

- Ông đang đi xe đạp Minh ạ! Ông nghĩ gì mà dọa tôi như thế? - Tú Anh lườm tôi, bước vẫn đều đều.

Phải rồi, tôi bê được cô ấy lên xe thì sao? Nhảy xuống dễ như không. Nếu đây là ô tô, thì mới nên chuyện ==".

- Rốt cuộc là cậu bị làm sao thế? - Tôi bám vào vai Tú Anh.

- Chả sao cả. Tôi vốn "bị làm sao thế" rồi! - Tú Anh vung tay, hất tay tôi khỏi vai cô ấy.

- Là cái chuyện đó hả? - tóm lấy cổ tay cô ấy, nắm chặt; mẹ ơi tim đập nhanh quá!

- Ờ đấy, thì sao? - Cô ấy hung dữ nhìn tôi.

- Đi với tớ! - Tôi kiên định nhìn lại Tú Anh, khiến cô sững sờ vài giây rồi cuối cùng cũng leo lên xe tôi.

Tôi đèo cô ấy đến chợ hoa. Cô ấy nhìn tôi nghi hoặc:

- Ông đưa tôi đến đây để làm gì?

- Cái chuyện đó đó! - Tôi chớp mắt, cố tỏ ra hối lỗi.

- Ông nghĩ dùng hoa là giải quyết được à?

- Không phải là hoa sao?

- Hả? Ý ông là thế nào?

Tôi thật chẳng hiểu cô ấy muốn gì nữa! Không phải vì hôm nay là ngày thứ ba được tỏ tình mà cô ấy vẫn chưa được tặng hoa nên mới dỗi tôi à?

- Cậu giận tớ vì không tặng hoa cho cậu?...

- Ông nói linh tinh gì thế? Ai cần ông tặng hoa cho tôi? - Mặt cô ấy hồng lên.

- Thì chuyện tỏ tình đó!

- Trời ơi, tôi phục ông, phục ông sát đất! - Cô ấy giả làm động tác lạy. Tôi càng lúc càng thấy mọi thứ khó hiểu??

- Vậy sao không cho tớ xem sách chung, không cho mượn gọt chì, không cho đèo về, ngồi sát một tí cũng đẩy người ta ra... - Chết, cái miệng dở
hơi này, lại nói nhảm >"
Tú Anh nghe tôi bức xúc tuôn trào, giật mình cười nhẹ, đôi má lại càng thêm đỏ hồng:

- Tôi chỉ nhất thời giận vì ông không nhắc bài cho tôi thôi...

Hả, chuyện đó mà cũng đem ra để giận?

- Mà giờ hết rồi - Cô ấy cười toe - Tôi đói quá, đi ăn thôi, tôi khao.

Cô ấy vỗ vai tôi, ra hiệu cho tôi lên xe. Mọi thứ trở lại bình thường, theo một cách nào đó rất khó hiểu- đối với tôi _ _,

Chiều nay tôi phải đi học thêm, không thể qua nhà cô ấy để bồi dưỡng tình cảm. Những lúc thế này thật chán quá đi mất!

Ngày... tháng... năm

Hôm nay mình viết nhật kí hơi sớm, giờ mới là 3h10, có lẽ không có minh sang quậy nên rảnh rỗi.

Cu cậu thật đáng yêu, đưa mình ra chợ hoa chỉ vì một nhầm lẫn. Ông ngố quá Minh ạ!

Mình đã "chả ra gì". Tại sao đã hỏi bài người ta rồi còn giận người ta
cơ chứ? Vô cớ không cho xem sách, mượn gọt bla bla rất vớ vẩn >"<
(còn vụ đẩy người ta ra xa là... tất yếu, ngồi gần quá lại thấy đau
tim). Cậu ấy cứ như thuốc kích thích đạp nhanh ý; quả tim này, đúng là
bị bệnh thật rồi!

Mình có nên đổi cách xưng hô với Minh không nhỉ? Nghe nó cứ... kiểu gì ý? "Sến"?

Aaaa hôm nay chữ mình viết đẹp quá đi!!!

Béo dạo này rất kì lạ, cứ về nhà lúc trời tôi muộn, trên cổ còn đeo một
sợi dây gắn một ngôi sao nhỏ, lại còn có chữ. Hai hôm rồi là hai chữ "I" và "Y", không biết có ý nghĩa gì?...


Hôm nay là Thứ Năm, kế hoạch vẫn đang theo đúng tiến độ của nó: dậm chân tại chỗ ==".

Rút kinh nghiệm từ hôm qua, tôi đã chuẩn bị hoa rất kĩ càng. Hôm nay hoa của tôi có thể sẽ không mê hoặc lòng người, nhưng ít nhất cũng không
thảm hại như bông "tao nhã" hôm thứ Hai.

Tú Anh đã ở lớp. Sao dạo này cô ấy hay đi sớm thế nhỉ?

Tôi ngồi vào chỗ, cười hề hề. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên, rồi cúi đầu vào trang sách. Có lẽ tôi nên tặng hoa luôn.

Tôi mở cặp sách. Ấy, các bạn đừng vội lắc đầu và nghĩ là bông hoa của
tôi sẽ lại nát bét như hôm trước nhé! Tôi đã bảo rồi, tôi chuẩn bị rất
kĩ càng.

- Tặng cậu này!

Tú Anh quay sang nhìn tôi; tôi liếc mắt nhìn trần nhà.

- Giấy gì thế? - Cô ấy nhận lấy tờ giấy A4 trong tay tôi, lật lại xem - Cái gì đây?

- Hoa, tớ tặng cậu! - Tôi nhe răng cười.

- Hoa?... Cô ấy lại ngắm nghía tờ giấy, sau đó bật cười - Đây là... ha ha... ông vẽ à?

- Ừ! - Tôi chớp mắt, tâm huyết cả đêm qua hì hục vẽ đi vẽ lại của tôi đó!

Cô ấy cười đến ra nước mắt, chắc vui sướng và cảm động lắm. Biết ngay là tặng hoa sẽ có hiệu quả mà!

- Ha ha... Làm sao ông qua được môn vẽ để lên lớp vậy? - Cô ấy vẫn cứ cười, nhưng tôi thấy nụ cười có phần châm chọc __ _!

- Ngày trước cô bảo chỉ cần nộp bài sẽ cho 6,5 điểm, bất kể là xấu
hay... rất xấu... - Tôi bỗng giật mình - Cậu thấy hoa xấu lắm à?

- Không - Tú Anh ngừng cười - Chắc là hơi trìu tượng... Mà sao lại tặng hoa?

- Yêu nhau thì mới tặng chứ... - Chết với cái miệng này mất - ... À yêu mới tặng hoa còn đang tỏ tình thì chỉ hoa giả, giả thôi!

Tôi chữa ngượng giỏi đấy c