Trong Tim Tôi Chỉ Có Cô Thôi Đồ Ngốc

Trong Tim Tôi Chỉ Có Cô Thôi Đồ Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321922

Bình chọn: 9.5.00/10/192 lượt.

, cô em cứ từ từ mà tận hưởng nhé!- Hắn cười gian xảo rồi bỏ đi luôn.

"Trời ơi! Cái quái gì mà tận hưởng chứ? Tui nổi hết da gà,
da ốc lên rồi nè! Chết rồi, sao thoát ra bây giờ? Mai còn đi học nữa
chứ. Cái đầu kia, mau suy nghĩ coi!" Khi nó đang cố nghĩ cách thì cánh
cửa lại bật mở lần nữa. Nhưng.........sao khác với lần trước quá vậy nè! Đứng trước cánh cửa là một.....một.....một bạch mã hoàng tử! Chao ôi,
nó chưa từng thấy ai đẹp trai, sáng chói, hoàn hảo đến thế! Khuôn mặt
điển trai thật hài hoà với cặp lông mày đen rậm. Ánh mắt long lanh sâu
thẳm, chiếc mũi cao thẳng. Cả đôi môi, đôi môi........ôi, ôi! Lại còn bộ vest thật sang trọng nữa chứ. Nói chung đó là một con người rất đẹp
trai và quyến rũ - người đầu tiên làm nó say đắm đến thế. Và tất nhiên
đó là ai, nó cũng đoán biết được.

- Cô.....tên gì?- Anh ấy hỏi.

"Cha mẹ ơi, giọng nói cũng tuyệt hay nữa!"- Nó mơ màng.

- Cô có nghe tôi nói không vậy? Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng quan
trọng. Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn nè. Có biết là cô đã đụng tới người
của tôi không? Đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!- Hắn dữ dằn
với Thư.

........Cái quái gì? Tan. Biến. Hết. Tất cả những gì nó
vừa nghĩ coi như chưa từng có. Con người đẹp thế mà sao cộc cằn quá vậy? Đúng là "tốt gỗ hơn tốt nước sơn" mà. Nó cũng đáp lại không vừa:

- Ý anh núi Thái Sơn là anh đó hả? Sao anh kém hiểu biết quá vậy? Núi
Thái Sơn cao nhiêu m? Anh cao nhiêu m? Thế mà cũng mang tiếng là con
trai chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước ta!

- Nè, tôi không có nhường con gái đâu, đừng lên giọng với tôi!

- Ai bắt anh nhường? Sao anh không cởi trói, để tôi cùng anh đánh tay
đôi? Cột người ta lại rồi quát mắng, anh có xứng làm con trai không?- Nó bĩu môi.

- Cô được lắm! Nhưng tôi cảnh cáo cho mà biết: Có cởi trói cô cũng không thắng nổi tôi đâu!- Hắn nổi cáu.

Công nhận hắn ta dễ bị khích thiệt, mới nói có 2, 3 câu, hắn đã cởi
trói cho nó rồi. Dây thừng vừa "đáp chân" xuống đất, nó liền đạp một
phát đau điếng vào chân hắn bằng chiếc guốc cao...5cm (vừa từ sàn nhảy
về mà), rồi chạy biến ra khỏi phòng. Sau lời giới thiệu của Ly, nó cũng
biết đâu thể địch nổi với Hải Long chứ. Nhưng.......gì thế này? Sao nó
chạy bạt mạng nãy đến giờ mà vẫn chưa thấy nổi cái cửa ra hay cầu thang
lên xuống gì cả? Như là mê cung, nó lại quay trở về căn phòng hồi nãy.
Hắn ta thì đang ở trong cà nhắc đi ra, đã tới cửa. Thấy nó, hắn liền túm cổ nó lại:

- Sao, không tìm thấy lối ra chứ gì? Bộ cô tưởng nhà tôi là cái chốn đơn giản lắm hả?- Hắn cười đểu.

Gì, nhà hắn? To dzữ. Biết vậy thì hồi nãy nó đã không cương với hắn mà
thử nhu rồi, biết đâu hắn lại thả nó ra. "Chán ghê, sao toàn làm sai vậy nè? Giờ sao đây?"- Nó cáu với bản thân.

Đang nghĩ cách, bỗng:

- Hừm.......cô làm bạn gái tôi nha?- Hải Long buông một câu xanh rờn sau khi nhìn tổng thể Anh Thư một lần.

Nó mắt chữ O, miệng chữ A, chưa định hình được tình huống để trả lời thì hắn cười phá lên:

- Ha ha ha, nhìn cô kìa! Bổn thiếu gia đây mà cặp bồ với cô để tự hạ
thấp mình à? Cô nhìn kĩ thì tạm được thôi chứ không đạt tiêu chuẩn của
tôi đâu!

What the..? Oh dear, nó muốn đạp bẹp dí hắn quá. Nhưng phải kiềm chế thôi, bởi nó đang muốn ra khỏi đây mà:

- Vậy tôi đâu có gì hấp dẫn để anh giữ lại đâu, đúng không? Cho tôi về
nha?- Nó hạ thấp giọng, giương đôi mắt to tròn, nai nai nhìn hắn thật
khẩn khoản.

- Trông tôi dễ dãi lắm hả? Mà thôi, bắt cô thì cũng có
lợi gì đâu, nhưng cũng chẳng thể thả cô đơn giản thế được. Hay như vậy
nha, nếu cô làm được việc tôi yêu cầu, cô sẽ được tự do. Còn không, tôi
sẽ......HÀNH HẠ cô suốt đời. Nên nhớ: tôi là một con người cực kì độc ác đó.

"Sao hắn ác quá vậy. Chắc việc đó khó lắm đây. Thôi thì cứ thử xem thế nào"- Nó quyết định

- Vậy...tôi phải làm gì?

- Uhm..... Cô phải làm sao để Tú Quỳnh không quấy rầy tôi nữa. Thực ra
tôi nghĩ cô hông làm được đâu, nhưng cứ thử đi ha, biết đâu lại thành
công.-Hắn cười mỉa nó.

"Grrr.......tên đáng ghét."- Nó thầm nghiến răng rồi hỏi:

- Nhưng mà....Tú Quỳnh là ai chứ?

- Oh my gods! Cô không biết cô ấy là ai thiệt hả?- Hắn suýt té xỉu.

- Việc quái gì tôi phải biết?- Nó lên giọng.

- Nè, nói năng cẩn thận giùm tí nha!.....Thôi được rồi, để ngày mai tôi dẫn cô đi gặp cô ấy. Giờ cô về đi. Quản gia!! Dẫn cô gái này về!- Hắn
hét lớn.

"Yeah ^_^, được thả rồi, nhưng ngày mai lại rắc rối đây",
nó thở dài. Mà thực chất hắn cũng có tốt đẹp gì đâu, kêu người dẫn mình
về để biết nhà đó mà. Tên gian xảo.

Tối hôm đó, nó leo lên giường
ngủ với chiếc mông ê ẩm do hồi nãy vượt tường mà tường cao quá, làm nó
té cái bịch. May mà ông bà chủ nhà không tỉnh dậy. Bao lo nghĩ về chuyện xảy ra cùng nỗi đau của chiếc mông nhấn chìm nó vào giấc ngủ yên
bình.......

6:15 sáng hôm sau. Nó cùng Ly đi học. Trên đường đi nó ngập ngừng hỏi Ly:

-


Polaroid