
áng la lên:
_Buông tôi ra!
_Cô hung hăng như thế làm gì? Trước sau gì tôi và cô cũng là…
Tay hắn bắt đầu mở nút áo thứ nhất, nó vẫn cố sức vùng vẫy trong tuyệt vọng, toàn thân nó nóng rực, tim đập mạnh như con nai sắp bị con sói ăn thịt. Dù có thế nào nó cũng không nhân nhượng hắn, nó đã tính trước rằng sau khi mọi việc kết thúc, nó sẽ tự tử chết, sẽ không bao giờ lấy tên ác ma này.
Tay hắn cởi đến nút thứ ba, chẳng lẽ nó bị hắn làm nhục ở đây sao? Không được! Nó định đá hắn thì bỗng dưng hắn dừng lại.
_Cứng đầu! Chơi với cô chẳng vui chút nào!
Nó quay mặt đi không nhìn hắn, hắn ta đứng dậy và bỏ đi.
_Rồi ngươi sẽ phải trả giá! – Nó thì thầm sau khi hắn rời khỏi phòng y tế.
*********
Ngồi từ xa, nó ngắm nhìn Choi Eun Cho bằng ánh mắt trìu mến: “Wow! Em giờ đã to cao, nhìn chính chắn hơn rồi! Nhìn một góc nào đó em của chị thật đẹp trai.”
_Chào… chào bạn! – Một nam sinh đến gần nó, gương mặt đỏ bừng – mình… mình và bạn làm quen được không?
Nó chưa kịp phản ứng thì tên Kim Jea Joong không biết từ đâu ra, ung dung đến bên nam sinh đó, liếc nhìn từ trên xuống dưới rồi cười khinh bỉ:
_Cút!
Cậu nam sinh ấy vẻ hơi sợ nhưng cố cãi lại:
_Cậu thật vô lý! Cậu là gì của cô ấy chứ?
Vừa dứt câu, nam sinh đó lãnh trọn một cú đấm:
_Thứ nhất! Tao lớn tuổi hơn mày, mày thử gọi tao như thế nữa xem?
“Bốp!” – Thêm một cú nữa giáng xuống:
_Thứ hai! Cô ta là đồ chơi của tao, mày mà lén phén thử xem?
“Cái… cái gì? Đồ chơi? Tên khốn này?”
Nó tức giận, mặt đỏ bừng rất muốn tán cho hắn một cái, nhưng nó cố nhịn, nuốt cục tức xuống rồi bỏ đi, không quên nó một câu:
_Thật kinh tởm!
Nó e ngại bám sát theo Choi Eun Cho đang đi bộ về cùng tên bạn thân vừa chuyển đến. Không cần nói nó cũng biết tên đó là đàn em của Kim Jea Joong. Theo sau chúng nó còn cả 3, 4 thằng hộ tống. Quả là hoành tráng!
_Tôi đã bảo cô khỏi lo mà! Sao còn đi theo chúng làm gì?
Nó giật bắn mình quay lại liếc hắn:
_Mặc kệ tôi! Cậu đi theo tôi làm gì?
_Chẳng phải tôi đã bảo là canh chừng vợ tương lai rồi sao?
Tức! Tức có ức chế! – Cảm giác hiện giờ của nó. Đi đâu, làm gì cũng bị tên này bám đuôi. Một cọng lông không thể nhổ được. Nếu không phải vì thỏa thuận nó sẽ cho ngay hắn một bạt tay, nhưng mọi việc đã đành, nó chỉ biết im lạnh quay bước đi về.
Nó không muốn gọi xe, nó muốn đi bộ về nhà để nhìn ngắm thành phố nhộn nhịp đang về chiều. Bỗng dưng nó nhớ ai đó. Ai đó đã từng đi dạo phố cùng nó. Ai đó đã cùng nó đi xem bói, ai đó đã từng trò chuyện với… nó nhớ cả ai đó đã cùng nó dạo quanh công viên và tâm sự về người con gái mình thích. Nhưng dường như tất cả chỉ còn là quá khứ, sự thật bây giờ thì tất cả mọi người đã quay lưng đi. Quay lưng đi ngay trong lúc nó đau buồn nhất, thất vọng và cô đơn nhất. Nó ngẩng lên nhìn trời, tại sao ông trời lại đối xử với nó như vậy? Nó đã làm gì sai sao? Tại sao tất cả mọi người dều không tin nó? Để bây giờ một mình nó và Choi Eun Cho phải chống chọi lại tên xấu xa đó! Một giọt nước mắt lăn xuống, trên gương mặt không chút biểu cảm của nó.
“Rầm!”
Nó đâm sầm vào ai đó. Không biết có phải là trong cái xui có cái hên hay không mà một bàn tay đỡ lấy nó – tất nhiên bàn tay đó là của Kim Jea Joong vẫn đang lẽo đẽo đi theo nó. Người trước mặt nó cũng lấy lại được thằng bằng nhưng lại đội một cái nón tai bèo che cả nữa khuôn mặt. Tên Kim Jea Joong bực mình lên tiếng:
_Làm cái trò gì vậy? Không có mắt à? Đâm vào người ta còn không biết xin lỗi sao?
Tên đội nón tai bèo đó vội nói nhỏ:
_Xin lỗi!
Rồi hắn đi lướt qua nhưng nhanh chóng bị tên Jea Joong giữ lại. Lúc này nó mới để ý đến dáng người của tên đội nó tai bèo đó, trông rất quen. Vừa lúc Jea Joong lật nón hắn ta ra thì không nhầm lẫn được, tên đó chính là Lee Yoon Min. Nó ngỡ nó nhìn nhầm, dụi dụi mắt rồi nhìn kĩ lại, ngạc nhiên thốt lên:
_T…h…á…i… M…m…i…n?
Yoon Min dường như cũng giật mình, quay lại nhìn nó mừng rỡ:
_Ôi! Yu Mi! Anh tìm em mấy ngày nay!
Lúc này ánh mắt nó lóe lên tia hi vọng chăm chú nhìn hắn:
_Anh… anh tìm em?
_Phải! Em đột ngột trốn viện rồi biệt tích không thấy đến trường.
_Làm sao mà… anh đến đây được?
_Anh trốn cung!
Nó trợn mắt, mém chút là rớt hai con ngươi ra rồi lại cười dịu dàng: “Anh quan tâm đến nó! Anh tin nó!”
_Thái Tử Min! Anh tìm Yu Mi để làm gì? – Lúc này Jea Joong lên tiếng. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười của nó nên không khỏi nghi ngại tên đang đứng trước mặt mình. Phải chẳng cô ta có tình ý gì với Lee Yoon Min? Dù sao cô ta sau lày sẽ là vợ hắn, hắn không khỏi bực bội khi tên con trai khác đến gần nó.
Yoon Min tò mò nhìn Jea Joong:
_Ai vậy?
Nó lúng túng:
_À… ừm… là Kim Jea Joong! Con trai của… Kim Chang Min!
Lúc này Yoo