Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)

Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323360

Bình chọn: 8.00/10/336 lượt.

n. Mỗi giấc mơ nó đều mơ đến hình bóng của hắn, gương mặt của hắn mà lần cuối cùng nó được nhìn thấy.

Nó mở cửa vươn vai đón lấy khí biển. Lại bắt đầu một ngày mới, nó thay đồ chuẩn bị ra chợ.

_Ồ... Yu Mi đi chợ à?

_Vâng, cô có nhờ mua gì không ạ?

_Không, cô phiền cháu một chút được không?

_Cô nhờ gì cứ nói ạ.

Bà hàng xóm chạy vào lấy một gói đồ màu trắng đưa cho nó:

_Cháu đi ngang qua nhà thằng Young Sung đưa giúp cô cái này nhé!

_Vâng cô cứ yên tâm ạ.

_Ừ! Thôi cháu đi mau kẻo nắng lên!

Nó cúi đầu chào rồi bước đi. Gói đồ màu trắng này là gì nhỉ? Nó nhún vai vui vẻ bước tiếp, căn nhà nhỏ dọc bên đườc xuất hiện, nó nhẹ gõ cửa:

_Anh Young Sung!

Một người thanh niên mở cửa ngậc nhiên:

_Ơ Yu Mi! Có chuyện gì thế?

_Bà anh nhờ tôi chuyển cho anh cái này!

Nó đưa gói đồ màu trắng lên cho cậu thanh niên đó, cậu ta vội cầm lấy chạy vào trong:

_Đại ca, có hàng rồi ạ!

Một giọng nói quen thuộc cất lên:

_Sao trễ thế?



Nó đẩy cửa bật tung khiến Young Sung giật mình:

_Gì vậy?

Cảnh tượng trước mắt khiến nó sững sờ. Người mà mỗi đêm trong giấc mơ, nó đã mong được gặp biết bao nhiêu. Bây giờ hắn đang xuất hiện trước mắt nó, nhưng... không phải như thế này. Bên cạnh hắn còn một cô gái khác. Một cô gái rất quyến rũ đang xà vào lòng hắn.

Jea Joong tròn mắt kinh ngạc thốt lên:

_Yu Mi?

Gương mặt nó chuyển sắc, không thể tin được. Chẳng phải hắn đã nói rất yêu nó sao? Tại sao hắn lại có thể như thế trong khi nó ngày đêm rất nhớ mong hắn?

Nó cảm thấy lòng ngực như muốn vỡ tung, vội xoay người bỏ đi.

Jea Joong chỉ biết lặng thinh nhìn bóng nó khuất dần để lại Young Sung với nhiều suy nghĩ:

_Anh quen cô ấy ư?

Jea Joong không trả lời, tức giận đẩy cô gái bên cạnh ra lạnh lùng hỏi:

_Làm sao ngươi quen cô ấy?

_Cô ấy là hàng xóm của bà em ạ!

_Hàng xóm?

_Phải, cô ấy chuyển đến đây được hai tháng rồi.

_Chuyển đến đây? Chỉ một mình cô ấy sao?

_Dạ phải!

_Tại sao...?

*********

Đã hai tháng rồi ư? Yoon Min đang đứng trước cửa nhà nó, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Hắn thẫn thờ nhìn vào cửa nhà mong chờ một điều gì đó. Chợt một giọng nói vang lên:

_Anh lại đến nữa đấy à?

Không biết từ lúc nào, Woo Chin xuất hiện phía sau hắn. Hắn quay lại khẽ mỉm cười:

_Em vừa ra ngoài à?

_Ừm! Anh vào nhà đi!

Woo Chin mở cổng mời hắn vào. Cả tháng nay, cứ cách hai ngày hắn lại đến đây. Mỗi lần đến đây chỉ để hỏi về Yu Mi, xem ra hắn rất nhớ nó.

_Anh lên lầu được chứ!

_Ừm, phòng chị em không khóa.

Hắn mỉm cười:

_Cảm ơn em!

Woo Chin thở dài nhìn theo bóng hắn: “Chị à? Mau quay về đi,

chị không biết rằng có một người rất mong chị, mong đến mức phát điên rồi.”

Yoon Min bước vào phòng nó, căn phòng mà mỗi lần đến đây hắn đều mong được nhìn thấy nó ngồi trong đây. Hắn ngồi xuống chiếc ghế xoay, cứ nghĩ rằng Yu Mi vẫn thường ngồi trên chiếc ghế này lòng hắn lại cảm thấy ấm áp hơn. Hắn nằm lên chiếc nệm trắng muốt ấy, đôi mắt lim dim, hắn đang tìm kiếm gì nhỉ? Một chút hương thơm của nó? Một chút hơi ấm của nó? Hay hình bóng của nó?

Hắn nhắm mắt lại, một vệt nước mắt chảy dài trên khóe mắt: “Yu Mi, xin em hãy về bên anh... anh xin em!”

*********

Nó về nhà, thả túi xách xuống trước cửa lao vào phòng thả mình xuống giường. Hình ảnh cô gái ấy nằm sà vào lòng hắn cứ tái hiện lại trong đầu nó khiến nó phát điên lên.

Jea Joong vội lái xe đến nơi Young Sung chỉ. Đó là một ngôi nhà bằng gỗ nằm ven bờ biển. Xung quanh ngôi nhà bao phủ bởi những khóm hoa màu trắng được trồng bằng những chậu hoa nho nhỏ. Cửa sổ căn nhà mở toang, trên thành cửa có trưng vào chậu hoa tulip màu đỏ. Những cửa kính trong suốt nhìn xuyên thấu kiến trúc ngôi nhà rất đơn giản. Điều kì lạ là... ngôi nhà này không có tivi.

Jea Joong bước vào cổng nhà đang mở toang, cánh cửa cũng không khóa. Hắn lặng lẽ tiến vào trong, chiếc túi xách của nó quăng lăn lóc giữa đường. Căn nhà này quả là đơn giản, nơi này không có gì ngoài tủ lạnh, bếp núc, bàn ghế, máy lạnh và đèn. Hắn lên lầu, cánh cửa phòng nó mở toang, nó đang nằm đó. Nhìn thấy nó hắn cảm thấy lòng mình thật thanh thản. Nó đang ở trước mặt hắn, không phải trong những giấc mơ hay ảo giác nữa. Hắn mỉm cười hạnh phúc:

_Yu Mi!

Nó giật mình bật dậy:

_Sao anh lại ở đây? Ai cho phép anh vào đây?

_Anh thấy cổng nhà mở toang...

_Anh đi đi! Đến đây làm gì? Anh còn phải lo cho cô bạn gái của mình nữa chứ!

Hắn sững sờ trước sự giận dữ của nó:

_Em... đang ghen à?

Mặt nó đỏ bừng lên lúng túng:

_Ai... ai ghen? Tại sao tôi phải ghen chứ?

Hắn bước đến gần nó hơn, ngắm nhìn gương mặt mà hắn mong nhớ hằn


Polly po-cket