
r/>
- Sao hả Tui thế nào??
Roy ngồi tự nhiên xuống chiếc ghế đối diện với Nana . Anh hỏi tỉnh bơ mà ko để ý đến đôi mắt của cô nàng đang nhìn anh trân trân
- Sao anh có duyên quá vậy ?? - Nana móc họng
- Thì từ đó tới giờ ai cũng nói tui vậy hết trơn á - Roy vờ như ko biết ý nghĩa đằng sau câu nói của cô nàng
- Anh - Nana tức điên người nhưng sau đó cô chợ nở một nụ cười ma quái nói- vậy thì anh ngồi đó mà ngó đi hahaha
Nói rồi, Nana ngồi ăn một cách ngon lành bỏ mặc Roy ngồi đó ..ANh thích thú ngắm nhìn cô ngồi ăn
Trông cô ta cũng đáng yêu lắm chứ!! Nhưng sao mình thấy giống bé Na quá .Chắc mình nhằm rùi ..hihihihi
Roy suy nghĩ rồi tự cười một mình mà ko hay Nana nhìn anh một cách kinh hãi . Cô hất mặt hỏi giọng ngang ngang .
- Nè ! Mới có chút xíu bị gió độc nhập rùi khìn khìn hả??
- À ..ờ ko có gì Cô tiếp tục đi - Roy phẩy phẩy tay nói
Nana buông cái nĩa xuống rùi nhìn Roy ..Sau dó cô cười cười nói:
- Thui mệt anh quá ! Cùng ăn chung đi ! Một mình tui cũng ăn hem hết! Để ông ngồi đó một hồi tui cũng ko biết tới gió gì nhập nữa thì khổ ..Nhưng nhất là anh nhìn hoài tui ăn hem vô!
- Ăn ko vô mà làm gần hết nguyên con gà rồi á ! - Roy trợn mắt nói
- Giờ anh ăn hay nói hả??
Nana bực mình nhăn nhó hỏi ..Còn Roy thì cười tủm tỉm khi thấy khuôn mặt phụng phịu của cô nàng lúc này .Anh thầm cám ơn ông trời vì đã cho anh gặp lại nàng ..Mặc dù mỗi lần gặp là anh lại phải mệt hơi vì phải cãi tay đôi với cô
Ăn được một hồi, Nana mới lên tiếng hỏi Roy. Nhưng xem ra giọng điệu đã bớt chanh chua hơn
- Nói nãy giờ vẫn chưa biết anh tên gì đó nha!
- Tôi là Roy ..
Nana gật gù rồi ko nói gì nữa ..Thấy thế, Roy buông dao nĩa xuống nhìn Nana một cách thích thú hỏi:
- Còn cô
- Nana
Cô trả lời ngắn gọn nhưng cũng đủ làm Roy sững cả người Anh mở to mắt nhìn người con gái ngồi trước mặt anh .Hình ảnh năm xưa chợt ùa về trong kí ức của Roy Cô bé hàng xóm của anh với đôi má ửng hồng, đôi môi lúc nào cũng nở nụ cười tựa thiên sứ với anh ..Và mặt biệt là đôi mắt Lúc nào nó cũng lúng luyến chứa đầy sự ngây thơ, tinh nghịch .Dù xa cách nhiều năm, nhưng những kí ức đẹp đẽ đó Roy mãi mãi ko bao giờ quên được Và lần này anh về đây là vì .
- Nè ! ANh vẫn ổn chứ ? - Nana nhíu mày hỏi
- À .ờ anh ko có gì .
Roy lúng túng trả lời Nhưng đôi mắt vẫn ko rời lấy Nana Cô nàng nhún vai rồi tiếp tục xơi luôn phần ăn trên bàn .
- Có thật em tên là Nana ko ? - Roy hỏi lại một lần nữa
Nana đang ăn suýt bị câu hỏi của Roy làm cho sặc Chưa bao giờ cô cảm thấy nóng mặt như vậy
- Chẳng lẽ tôi ko thể mang tên đó sao ? - nuốt nước bọt cô lấy hơi nói tiếp - anh thật là .
Nana nhìn Roy bực mình rồi ko thèm nói nữa mà vẫn tiếp tục công việc ăn uống của mình. Roy giờ như người từ ngoài hành tinh rơi xuống Khuôn mặt điển trai của anh trông cứ ngơ ngẩn đến tức cười .
Trong lòng Roy chợt nhóm lên một tia hy vọng nhỏ nhoi Cô bé bấy lâu anh luôn tìm kiếm ko chừng là Còn Nana cảm thấy khó chịu vô cùng khi phải ngồi hứng chịu ánh mắt nửa nồng ấm nửa như xoi mói của Roy Từ đó tới giờ chưa có ai , thậm chí là Danson cũng chưa bao giờ nhìn cô một cách trần tục , khiếm nhã như thế
- ANh có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó được ko hả ? - Nana bắt đầu cáu lên
- Xin lỗi tại anh ..anh thấy em rất giống
Ko hiểu từ lúc nào, Roy đã đổi cách xưng hô với Nana Còn cô thì cũng ngạc nhiên ko kém khi thấy anh thay đổi thái độ nhanh hơn chong chóng ..
- Bộ quen thân với anh lắm sao mà xưng anh , em ngọt xớt vậy?? - Nana chanh chua hỏi
- Thì .anh đoán em nhỏ tuổi hơn anh nên gọi anh em cho dễ ..cứ tôi với anh mãi mệt lắm - Roy cười huề nói
- Tốt nhất là như lời anh nói Đừng có nghĩ lệch chỗ khác tui sẽ đánh anh thối tiền luôn á - Nana giơ nắm đấm lên dọa
Rồi bỗng đôi mắt Roy lia trúng ngay chiếc nhẫn đang đeo trên tay Nana .Nụ cười của anh cũng tắt ngắm ..Khuôn mặt Roy bỗng đanh lại. Anh lạnh lùng hỏi:
- Chiếc nhẫn đó là ..nhẫn cưới??
- Phải - Nana ngắm nhìn chiếc nhẫn cười nói trong hạnh phúc - Nhưng có gì ko?? - cô mở to mắt hỏi Roy
- Ko chỉ thấy hiếu kỳ tí thôi - Roy lầm lì nói
- Hôm nay anh ấy bận họp nên tôi đành ăn một mình thôi- Nana tiu nghỉu nói
- Té ra tôi là người thay thế - Roy nói nửa đùa nửa thật
- Ko đâu! Tôi thật sự mời anh mà . Ăn một mình buồn lắm - Nana cười nói thật tình
Ăn xong, Roy lái xe đưa Nana về nhà Được dạo một vòng khắp thành phố Đài Bắc Nhìn cảnh vật lung linh dưới ánh đèn màu làm cho tâm trạng của Nana đỡ đi rất nhiều Bao bực dọc, buồn giận khi bị Danson cho leo cây cũng tan biến mất
- Cám ơn anh nhiều Nhờ có anh mà bữa tối của tôi ko trở nên vô vị .- Nana mỉm cười nói
- Ko có gì đâu! Lần sau nếu bị người ta bỏ rơi thì cứ tìm anh Anh nhất định sẽ xuất hiện