
r/>
- Ấy !Ấy, các em ko cần đi học - ông HT ngăn lại khi thấy các cô chuẩn bị về lớp
- Sao ? - các cô tròn mắt ngạc nhiên
- Các ngài chủ tịch đã xin cho các em nghỉ một tháng rồi - Ht nói tỉnh rụi
- Tại sao ? - đồng thanh tập hai
- Để các em chuẩn bị thiết kế trang phục cho ngày vui của mình chứ ! Đúng ko?
Bốn cô thở ra lắc đầu ngán ngẩm. Còn các anh thì vui phải biết. Bốn anhrất muốn em thử coi tài thiết kế của bà xã tương lai của mình đến đâumà ai nấy đều ca ngợi ko ngừng. Đây là dịp để các anh mở rộng tầm mắt.Nên ai nấy mắt đều sáng rỡ
Vừa bước ra khỏi phòng hiệu trưởng thì điện thoại của bốn cô reng lên ầm ỉ:
- Ba , có chuyện gì mà giờ này gọi cho con vậy ? - Nana hỏi
- Ba mẹ có chuyện muốn nói với con nè! Về nhà ngay đi
Nói xong ông cúp máy cái rụp hem kịp để Nana nói thêm tiếng nào. Đến phiên Rannie:
- Ba sao tự nhiên lại xin cho tụi con nghỉ vậy?
- Chuyện đó tính sau. Về nhà đi ba sẽ giải thích
- Nhưng ..
- Tút . tút ..tút . - ông Dương cũng giở trò y chang ông Chu
- Nhà của Nana hả ba ? - Ariel lập lại câu nói của papa mình mà mắt nhìn sang hai con bạn
- ..
- Được con biết rồi
Ariel cúp máy , đúng lúc Joe cũng nghe xong cú điện thoại của ba mình.Các cô nàng nhìn nhau mà ko hiểu nổi mí gia trưởng của mình đang giởtrò gì nữa đây. Thấy vẻ mặt lo âu của các cô, mí anh cũng chẳng vui vẻgì cho cam
- Có chuyện gì vậy ? - Joseph hỏi
- Em cũng ko biết nữa. Chỉ biết ba bảo về nhà ngay thôi - cô lắp đầu nói
- Vậy để anh đưa em về - anh đề nghị
- Uhm . thôi đi ! Anh ở lại học đi , đừng có nghỉ . Em vềchung với ba người họ là được rồi - cô mỉm cười nhìn anh nói
Hai người cứ đứng đó anh anh em em ngọt sớt. Hai người ko nhìn thấy những ánh mắt sắc lẻm đang chiếu tướng họ.
- Tụi mình giống khi khống quá nhỉ ? - Nana thì thầm với mấy ngưồi kia
- Uhm ! - tất cả gật đầu cái rụp
- Phải ngăn cái màn này lại thôi nếu ko chắc hai người họ đứng đấy mà anh anh em em tới sáng mai quá - Rannie nói
- Uhm ! - đồng thanh tập hai
- Ariel à ! Đi được chưa ? Hay là bà . - Rannie lấp lửng
- À . ờ đi thôi
Nói rùi cô cùng ba cô kia quay đi nhưng vẫn còn tiếc nuối quay lại nhìnJoseph một lần nữa. Còn anh đang dõi mắt nhìn theo từng bước chân củacô. Đợi đến khi bóng của các cô nàng khuất xa, Mike đập tay lên vai anhnói:
- Đi thôi !
Mí anh trở về lớp mà lòng lo vô cùng. Họ ko biết các cô có sao ko , màsao tự nhiên lại bị gọi giật về như thế này. Đã thế họ còn ko cho cácanh đi theo nữa chứ. Hỏi ko lo mới lạ.
Vừa tới lớp, Joseph đã nhận được một bức thư trong hộc bàn. Anh từ từ mở ra xem.Nội dung của bước thư là thế này:
Chào anh ! Có lẽ anh ko biết em , nhưng em đã thích anh lâu lắm rồi.Đến hôm nay, nhờ sự động viên của nhỏ bạn , em mới có đủ can đảm đểviết bức thư này cho anh. Em là Trần Gia San, học năm nhất khoa KinhTế. Em có chuyện muốn nói với anh. Hẹn gặp anh ở gốc cây dưới sântrường. Ko gặp ko vềĐọc xong bức thư, Joseph lắc đầu gấp bức thư lại.Ba người kia thấy vậy liền nhào tới hỏi:
- Sao ? Lại có em viết thư tỉnh tò nữa hả? - Danson hỏi
Anh ko trả lời thèng bạn mà thay vào đó là cái gật đầu ngán ngẫm. Đốivới anh những chuyện như vậy là xảy ra như cơm bữa. Hằng ngày trungbình anh nhận được ba bức thư đại lọai là thế. Nhưng chỉ khác là cáchthức đưa mà thôi. Có người thì nhờ bạn đưa dùm , có người thì trực tiếpđưa cho anh xong rồi lại bỏ quay mặt bỏ chạy như ma đuổi. Hôm nay lạithêm một lá nữa như thế, làm anh ko biết phải giải quyết ra sao. Giờtrong đầu anh chỉ có một chữ để hình dung chuyện này là MỆT
- Sao có định gặp nàng để nói rõ ràng ko ? - Matt hỏi ( vì Matt chỉ sinh trước Danson cóa nữa tiếng thui )
- Gặp làm gì cho mệt - Joseph đáp gọn lõn
- Mày ác cũng vừa vừa thôi! Người ta con gái da mặt mỏng lắm mà cũngcan đảm viết cho mày lá thư này thì ít ra mày cũng nên gặp mặt người tađể nói rõ thực hư chứ - Mike to mồm nói
- .. - anh vẫn còn đang suy nghĩ lời của thèng bạn
- Mike nói đúng đó, mày nên đi đi - hai người kia bảo
Cứ thế, ba anh tấn công Joseph dồn dập làm anh cũng pó tay đầu hàng. Anh đành gật đầu nói :
- Thôi thôi được rồi ! Coi như tui chịu thua ba người , tui đi Ok?
Dứt lời, anh ráng lê tấm thân của mình đến chổ hẹn. Ba người kia thấy vậy, liền đẩy từ sau lưng anh đầy tới choa lẹ.
Cùng lúc đó, bốn cô đang từ từ đi ra cổng trường bỗng nghe:
- Chết rồi ! - Ariel la lên làm ba cô kia giật mình hem biết trời chăng mây nước gì hết
- Chuyện gì mà bà la ghê thế ? - Joe nhăn nhó hỏi
- Tui để quên cặp trong phòng hiệu trưởng òi ! - Ariel khổ sở nói
- Trời ơi ! - ba cô đồng thanh - vậy mà còn tưởng chuyện gì !
- Vậy mí bà đợi tui nha ! Tui chạy vào lấy cái đã - Ariel đề nghị
- Th