
đi chung xe với họ chắc chắn là kosao rồi - anh tự trách mình
Thấy Joseph ngồi vò đầu bức tóc làm Nana dù đang bực mình cũng phải bậtcười. Ariel choàng tay sang vai ông xã mình cười cười nói:
- Ai nói với anh là ko ai biết nói tiếng Pháp hả? Còn Rannie anh định quăng ở đâu?
- Hả ? - Joseph khó hiểu
- Chính vì có Rannie đi theo nên em mới nói với anh là có Rannie nhất định sẽ ổn thôi mà - Ariel lém lỉnh nói
Bốn người đang nói chuyện vui vẻ cho qua thời gian thì .từxa có một chiếc taxi từ xa đang chạy tới. Matt và Mike xuống xe, khệ nệxách đồ ra khỏi cốp xe. Rannie và Joe từ từ đi ra sau. Vừa thấy bóngdáng bốn người , bốn người kia vội vàng chạy lại phụ khiên đồ xuống.
Nana vừa thấy mặt Rannie đã hỏi ngay:
- Nè ! Bốn người đi đâu mà lâu vậy? Tui còn tưởng bốn người đi dạo một vòng hết cái Paris này mới chịu về chứ?
- Hừ ! Cũng gần như vậy đó - Rannie vừa nói vừa nhìn sang Mike - cũngnhờ ơn của ai đó nên tụi tui mới được đi dọa hết một vòng đấy chứ!
- Bà nói như vậy là sao tụi tui hem hiểu ? - Ariel nghệch mặt ra còn Nana thì gật đầu lia lịa
- Muốn biết thì hỏi cái tên tai họa đó đi
Phán xong một câu rồi Rannie quảy đít bỏ đi vào trong một mạch. Bây giờ, Joseph, Ariel , Nana và Danson nhìn Joe . Joe thì chỉ chỉ sang Matt,Matt thì chỉ chỉ sang Mike. Anh chàng đứng đó nhe hàm răng sáng ngờimà ko chói lóa của mình ra cười toe toét. Bốn người kia giật bắn mìnhkhi thấy bộ dạng của Mike bây giờ. Tóc tai anh thì dựng đứng lên nhưcái chổi lông gà, quần áo bị nhàu nát hết. Cứ y hệt như anh vừa mới điđánh trận về ko bằng. Ariel kinh hoàng nói:
- Trời ơi! Mới có một tiếng thôi sao mà tơi tả ghê vậy?
- Nhìn bộ dạng mày sao mà thê thảm thế? Giống bang chủ cái bang quánhưng nếu muốn làm bang chủ thì hình như còn thiếu thiếu mộtthứ ..- Danso xoa xoa cằm ngắm thằng bạn từ đầu tới chân rồiđột nhiên nói - à há ! Thiếu cái bát với cây gậy nữa là đủ bộ òi !
Mike bị chơi một vố rõ shock. Anh chàng đứng đó nhìn mí thèng bạn quíhóa bằng một cái nhìn iu thương chết người . Anh hầm hầm nói:
- Tụi bây vừa thôi chứ! Thấy tao vậy ko biết an ủi còn cười nữa
- Hahahaha mày mày muốn tao an ủi sao đây? phụt phụt .- vừa bụm miệng Joseph vừa nói
- Thôi thôi ! Mình vào lấy phòng đi chứ . Chẳng lẽ các anh muốn ở đây cười hoài sao?
Ariel thấy mặt của Mike đỏ ửng đến tội nghiệp nên lên tiếng giải vây cho anh. Ko thôi chắc họ cười tới sáng mai cũng chưa dứt .
Nói rồi, cả đám mới chịu đi vào lấy phòng. Họ đi xăm xăm đến quầy tiếptân bằng thái độ tư tin chưa từng có. Đến đó, cô tiếp viên lịch sự hỏi:
- Xin hỏi quý khách có đặt phòng trước hay ko ạ?
- Cái gì? Đặt phòng trước ? - cả đám đồng thanh
Nana giật tay áo chồng mình hỏi:
- Chẳng phải ba nói là có người lo hết rồi sao? Mà đây là khách sạn của nhà mình mà. Còn có dụ đặt phòng nữa à?
Danson cũng ko khỏi ngạc nhiên, anh quay sang nhìn ông anh của mình nhưhỏi Chuyện này là sao ?. Matt tiến tới chổ cô tiếp viên với nụ cườiđẹp như mơ , anh chàng bắt đầu giở cái giọng ngọt như mí lùi ra :
- Người đẹp! Em thật ko biết anh là ai sao?
- Xin lỗi quý khách nha! Khách sạn của chúng tôi hàng ngày có hàng trămdu khách làm sao tôi có thể nhớ mặt hết từng người được ạ!
Cô nàng tiếp viên nói một câu như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Matt.Bảy người kia đứng đằng sau cười khúc khít làm Matt đã quê độ với ngườiđẹp rồi nay lại càng điên tiết hơn. Rồi bắt đầu đâm ra quạu, ko biếttrút giận vào ai nên anh đành trút giận vào cô tiếp viên vô tội. Nhìntrừng mắt nhìn cô gái nói như hét:
- Gọi Giám đốc ra đây cho tôi!
Cô gái hoảng hồn , lật đật nhấc điện thoại lên và gọi
Năm phút sau, một người đàn ông chừng năm mươi mấy tuổi vội vàng chạy đến chổ Matt cúi đầu chào nói:
- Đại thiếu gia ! Xin lỗi đã để cậu chờ lâu!
- Giờ này mà còn đại với nhị cái gì nữa - Matt bực mình nói chẳng kiêndè ai cả - chuyện này là sao đây hả? chẳng phải ba tôi đã báo với ôngrồi sao? Sao bây giờ lại có cái vụ đặt phòng trước hay sau nữa? Ôngđịnh giỡn mặt với tôi chắc?
Matt điên tiết lên nên anh xả một tràng làm ai nấy đều kinh hoàng nhìnanh trưng trưng. Còn riêng ông giám đốc thì mặt mày xanh lè, đứng komuốn vững lắp bắp nói:
- Ko ..ko phải ạ.Tại tại .tôi tưởng thiếu gia tốimới mới đến nơi - ông quay sang cô nhân viên nạt - cô có biết đâylà ai ko mà dám đắc tội hả? Là đại thiếu gia của chúng ta đó . Vậy màcô dám thật là. Bộ muốn nghỉ việc sớm hả?
Cô nhân viên nghe đến chữ nghỉ việc thì tay chân bủn rủn, mặt xanh lè nói với giọng sợ hãi:
- Tôi .tôi ..thật sự xin lỗi. Tôi ko .ko biết . Làm ơn đừng đuổi tôi. Tôi rất cần công việc này
Chỉ chờ có thế, ông giám đốc mới cười giã lã nói với Matt để xua đi sự bực tức trong lòng anh:
- Đại thiếu gia! Tôi đã la cô ấy rồi, xin cậu bỏ qua cho.
Matt làm thinh , quay