Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327724

Bình chọn: 9.5.00/10/772 lượt.

thấm miếng bông có oxi già
vào vết thương của cô khiến Nhật Long đứng bên cạnh cũng ko chịu nổi mà
phải bịt tai lại.

_Con gái gì mà hét to thế?

Muốn tôi thủng màng nhĩ sao?

_Anh thử bị như tôi rồi vào đây rửa vết thương xem cảm giác thế nào?_Tiểu Vy nhìn Nhật Long, nghiến răng.

_Là do cô đó chứ_Nhật Long nhún vai.

_Cái gì mà do tôi?_Tiểu Vy trợn mắt. Cái tên cố chấp này, dù trời sập cũng ko bao giờ nhận mình sai, bực mình quá!

_Là do cô đụng vào tôi!

_Chứ ko phải anh từ trong chạy ra đâm sầm vào tôi đó sao?

_Vậy sao cô ko tránh?

_Ơ....anh đâm sầm vào tôi đột ngột như vậy, tôi còn chưa định thần lại đc thì tránh làm sao?

_Vậy cô đừng trách tôi, hãy trách quả dưa chuột cô phản xạ chậm ấy.

_Anh.......!_Lúc nào cũng vậy, rõ ràng
là hắn sai, nhưng Tiểu Vy ko bao giờ cãi thắng nổi hắn, cô đành im lặng. Nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét đó, ko hiểu sao cô lại
muốn........phang cho mấy cái vào.

Cô y tế băng bó cho Tiểu Vy xong liền đứng dậy, cúi đầu trước Nhật Long.

_Cậu Phùng, việc băng bó đã xong!

_Cảm ơn._Nhật Long nói nhẹ, rồi quay sang Tiểu Vy, cậu cao giọng_Tôi về lớp đây, việc còn lại cô tự xử đi.

_Anh...._Tiểu Vy nhíu mày_Anh ko định đưa tôi về sao?

Nhật Long nhìn Tiểu Vy, nở 1 nụ cười-theo lời cô-là rất rất ĐỂU.

_Cô chỉ bị xước có 1 chút chứ đâu có tàn phế?

_Anh.....nhưng mà........_Chưa kịp nói hết câu, Nhật Long đã đến gần cô, dang 2 tay ra, động tác như chuẩn bị.......bế.

_A....ko....ko, tôi tự đi, tự đi
đc..._Tiểu Vy hét toáng lên, xua tay rối rít. Tên này, thật đang muốn
dọa cô đây mà. Nhớ lại những ánh mắt hình "kẹo đồng" của đám nữ sinh
nhìn cô khi nãy đã hoảng sợ lắm rồi, giờ còn muốn cô gặp lại hả? Tự mình lết về có lẽ còn dễ bảo toàn tính mạng hơn đấy.

_Biết điều như thế có phải tốt ko? Đc
voi đòi Hai Bà Trưng._Nhật Long phẩy tay, bước ra khỏi phòng sau khi
đóng cánh cửa 1 cái "Rầm".

Tiểu Vy thở phào._Tên biến thái!_Cô lẩm bẩm.

Bỗng cánh cửa mở ra, 1 khuôn mặt Nhật Long thò vào.

_Cô vừa nói cái gì?

_A...ko...ko!_Tiểu Vy xua tay, khuôn mặt méo mó. Tên này........sao tai thính quá vậy? Nói nhỏ như thế mà cũng nghe thấy.

_Hừm!_Nhật Long lườm cô 1 cái rồi đóng sầm cánh cửa lại. Lần này Tiểu Vy ko dám nói gì nữa, cô ko muốn cánh cửa mở ra lần thứ 2.

Ui da! Vết thương bây giờ mới thấy đau!

Lết đc cái thân xác qua 3 cái cầu thang
để về đến lớp học quả là 1 kì tích đối với Tiểu Vy. Ấy thế mà vừa đặt
người ngồi xuống ghế, tai cô đã bị 1 giọng nói cao vút đầy ý tứ mỉa mai
đập vào ko thương tiếc:

_Giả vờ ngã để Nhật Long quay lại đỡ dậy, đúng là hồ ly tinh ko biết xấu hổ.

Lại là Bảo Yến chứ ai, con nhỏ này, ko
cạnh khóe người khác thì cô ăn ko ngon, ngủ ko yên chắc? Nói vậy là cô
ta đã nhìn thấy chuyện hồi nãy ở trước cửa thư viện rồi. Mà....khoan,
sao cô ta lại biết cô "giả vờ" nhỉ?

Ko thèm đáp lại lời khích bác từ Bảo Yến, Tiểu Vy mở sách ra đọc. Ngồi đôi co với Bà La Sát này chỉ tổ mất thời gian.

7.00 pm.

Tiểu Vy và Băng Hạ đang ngồi ngoài ghế
xem tivi. Tiểu Vy xem khá chăm chú, thỉnh thoảng lại cười lên khanh
khách. Cô ngắt 1 quả nho, bỏ vào miệng, quay sang hỏi Băng Hạ đang ngồi
ngả ra sau ghế, mắt lim dim:

_Người hôm nay gặp bạn ở phòng Giáo vụ là ai thế?

_Một người bác của mình.

_Bác ư? Họ đến tìm bạn làm gì?

_Hỏi thăm thôi.

Tiểu Vy bĩu môi châm biếm:

_Hỏi thăm? Sống đến bây giờ mới biết họ còn 1 người cháu gái sao?

Băng Hạ thở hắt 1 cái, có vẻ rất mệt
mỏi, cô đứng dậy, vươn vai, bước vào trong phòng. Tiểu Vy nhìn theo, khẽ mím môi. Chưa bao giờ cô thấy Băng Hạ như thế này, có phải người bác
kia đã nói điều gì ko hay ko?

Băng Hạ thả người xuống giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

Băng Hạ bước vào phòng Giáo vụ, bên
trong đã có 1 người chờ sẵn. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nhưng
khuôn mặt lại khắc khổ. Có lẽ thời gian dã để lại trên mặt người phụ nữ
này những vết tích nặng nề, khó xóa bỏ, và cho biết quá khứ của bà ấy,
thực sự ko mấy tốt đẹp như vẻ bề ngoài.

_Cháu là Dương Băng Hạ?_Người phụ nữ hỏi khi Băng Hạ ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

_Vâng._Băng Hạ lễ phép đáp.

_Ta.....ừm...._Người phụ nữ ngập ngừng trong giây lát rối nói tiếp._Ta là Gia Bội Bội. Cháu còn nhớ ta chứ?

Băng Hạ sững người. Gia Bội Bội-Gia
Khiết Bội, người này, ko phải chị gái của mẹ cô đó chứ? Bao nhiêu năm
rồi, kể từ cái ngày ấy, cô ko gặp lại người này, kẻ đã cướp đi Dương
Dương, kẻ đã đuổi cô ra khỏi nhà. Cô ko tìm gặp để hỏi tội bà ta, sao
bây giờ lại tự tìm đến đây? Bao nhiêu năm qua, cuộc sống sung sướng với
bà ta như vậy còn chưa đủ hay sao? Muốn cướp đoạt thêm thứ gì của cô
nữa?

_Ko nhớ._Băng Hạ trả lời cụt lủn, khuôn mặt đanh lại, ko giấu nổi vẻ căm thù.

Đôi mắt bà Bội Bội khẽ cụp xuống, vẻ bị th


Old school Easter eggs.