
ông ghìm lại được xúc động —-
“Ha thu!” Nàng lại đánh cái hắt xì, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến thẳng đỏ lên. (Ha thu này có nghĩa là lúc đó chị đánh một cái hắc xì, nhưng lại nghe ra là Ha Thu )
“Ngươi kêu ha thu?”
“Không, không phải.” Nàng vội vàng phủ nhận, cảm giác được một đạo tầm mắt lợi hại đang nhìn nàng, hai má càng hồng hơn “Rốt cuộc như thế nào a?”
Cẩu Tử thất không kiên nhẫn nhíu mày.
“Ta……” Bọn họ càng ép hỏi, nàng càng sợ hãi, thân hình nho nhỏ co rúm lại, sợ hãi nhìn vài tên đại hán trước mặt, nhỏ giọng nói vài tiếng.
“Cái gì? Lớn tiếng lên!” người không kiên nhẫn càng ngày càng nhiều.
Nháy mắt, mắt to rơi nước mắt, môi đỏ mọng run lên, thật vất vả phun ra vài từ.
“Ách — ta không nghĩ ra –”
“Gì?!” Mọi người há hốc mồm.
“Ngươi như thế nào nghĩ không ra?” Cẩu Tử Thất tiến lên, không thể nào chấp nhận được kêu lên.
Trong đôi mắt to đen lúng liếng nước mắt, lập tức trào ra. Nàng khiếp đảm lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, bộ dáng đáng thương cực kỳ.
“Ta…… Ta thật sự nghĩ không ra …” Nàng nói nhỏ.
“Một chút cũng nghĩ không ra?” Cẩu Tử thất tới gần.
Nàng lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống càng nhanh.
“Một —- một chút cũng nghĩ không ra……”
“Việc này thật tốt a ~.” Tương lão Nhị nhìn một cái xem thường.
“Đại khái là lăn xuống vách núi ,chắc vẫn đang còn choáng váng.”
“Đúng vậy, xem vết thương trên trán nàng, thật nghiêm trọng nha!”
Trương Gia Bảo vẻ mặt khó xử, chỉ có thể chỉ cô nương kia, nhìn trại chủ nói: “Này — ách, trại chủ, hiện tại làm sao bây giờ?” Tổng không thể dựa theo kế hoạch ban đầu, lột xiêm y, rồi đem nàng đi chôn? Bất thành a, lúc này cũng không phải là thi thể lạnh như băng, mà là một tiểu cô nương đang sống sờ sờ !
Hoắc Ưng nhìn quét qua mọi người, mặt không chút thay đổi.
“Chính mình làm đi.” Hắn thản nhiên nói, xoay người chuẩn bị rời đi.
A, hắn phải đi? Hắn muốn ném nàng đi?
Nàng trong lòng hoảng hốt! Bỏ qua ống quần của hắn, tay nhỏ bé hướng lên trên leo lên, nắm chặt góc áo của hắn, mắt to ngập nước đáng thương hề hề nhìn hắn, giống như con chó nhỏ đáng thương.
Ô ô, bọn họ xưng hô hắn là trại chủ, như vậy chỉ có hắn cứu được nàng? Nếu cứu nàng, sao vậy có thể tại đây một lát mặc kệ ném nàng đi?
Nàng dùng hết khí lực, gắt gao nắm lấy góc áo của Hoắc Ưng, kiên quyết không cho hắn rời đi
Hắn trừng mắt nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lẽo “Buông tay.”
“Không — không thể —-” Nàng cố chừng dũng khí, mới có thể mở miệng. Cặp ánh mắt kia quá mức lạnh như băng dọa người, nàng chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền lập tức bị bại trận, đầu nhỏ cúi xuống, không dám lại nhìn hắn.
“Buông tay.” lúc này đây, thanh âm có vẻ mềm nhẹ rất nhiều, lại càng thêm lạnh như băng.
Bốn phía truyền đến thanh âm hút không khí, nàng không dám ngẩng đầu, đoán hắn giờ phút này biểu tình đại khái thực dọa người.
Nàng thực là sợ hãi, nhưng lại vẫn là không chịu buông tay. Ô ô, không thể buông tay a, lúc này cái gì cũng đã quên, nếu buông tay bỏ hắn ra, nàng còn có thể chạy đi đâu?
Hoắc Ưng nhíu mày, không nói lời gì nữa. Hắn mặt không chút thay đổi, rút mạnh trường kiếm ở bên hông ra–
“Trại chủ!” Mọi người cả kinh kêu lên.
A, trại chủ sẽ không nghĩ muốn chém tiểu oa nhi đáng thương này chứ? (tiểu oa nhi = đứa nhỏ)
Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, trường kiếm không chút khách khí hạ xuống, lưỡi dao bổ về phía y bào, dừng ở nửa tấc chỗ đôi bàn tay nhỏ bé kia, dễ dàng cắt đứt góc áo bị nàng giữ chặt.
Bởi vì dùng sức quá độ, nàng hô nhỏ một tiếng, thân hình nhỏ bé ngã xuống, chật vật ngã trên mặt đất, đau suýt nữa muốn khóc thành tiếng, đôi tay nhỏ bé vẫn còn đang cầm một góc áo bị cắt kia.
Hoắc Ưng lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, không lại để ý tới, lại lần nữa xoay người, ở giữa mọi người đang lặng yên bước đi ra khỏi phòng.
Vài vị đại nam nhân thấy trại chủ không có ý định lưu giữ tiểu nữ nhân này, tất cả đều không biết phải làm sao bây giờ.
“Làm sao giờ?” Cẩu Tử Thất hai tay ôm ngực, nhìn nàng.
“Trại chủ đã nói như thế thì phải làm thôi.”
“Có thể làm như vậy sao? Nữ oa nhi đáng thương này tuy rằng còn sống nhưng lại ngây ngốc, chẳng lẽ muốn đem nàng đá ra khỏi trại sao?”
Lời này vừa nói ra, người đang ngã ngồi ở một bên lập tức nức nở khóc, nước mắt trong suốt lăn xuống, mọi người nhìn mà cảm thấy trong lòng căng thẳng.
“Uy uy uy, đừng khóc a!” Tương lão Nhị vừa thấy nàng khóc, lập tức tay chân hoảng hốt. Hắn mặc dù ngày thường người vóc dáng cao to, lực lưỡng lại không có cách nào đối mặt với nước mắt của cô nương. Hắn đi ra phía trước, ngốc nghĩ muốn an ủi nàng, một đôi bàn tay to nâng lên giữa không trung, không biết có nên hạ xuống hay không.
Nữ oa nhi này thân hình thật sự nhỏ bé, làm cho người ta có ý muốn che chở, hắn thật sự lo lắng, đại nam n