Vì Em Là Búp Bê Của Tôi!!!

Vì Em Là Búp Bê Của Tôi!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324351

Bình chọn: 9.00/10/435 lượt.

br/>-Chính tôi mới phải nói câu đó.- Hắn nói đầy tức tối.- Anh làm cái gì mà dọa cô ấy tránh xa tôi chứ hả?- Nói rồi, hắn đấm thẳng vào mặt anh.

Mọi người trong hành lang thấy thế bèn tụ tập đông xung quanh để chiêm ngưỡng cái cảnh có một không hai đấy: có kẻ dám đây thiếu gia Kiên!!!

-Đồ điên!- Anh lao vào đạp thằng vào bụng hắn.

-Lộ bản chất thật rồi nhé.- Hắn nói giọng mỉa mai.

-Câm mồm.- Rồi cả hai xông vào đánh nhau loạn xạ. Anh đá, hắn đấm. Hắn đạp, anh thụi. Họ cứ xáp vào đánh nhau mà không quan tâm tới xung quanh.

-Tránh xa đồ của tôi ra nghe chưa.- Nó nghe thấy anh nói.

-Thôi ngay cái trò đó đi!- Hắn gào lên.

-Hai người làm ơn thôi đi!- Nó hét toáng lên.

Hai người dừng lại nhìn nó ngạc nhiên, có lẽ vì lâu lắm rồi nó chưa lớn tiếng như vậy.

Nó tiến lại, rút khăn tay lau mồ hôi trên mặt anh.

-Bảo, em xin lỗi.

-Gì chứ?- Hắn hỏi.

-Xin anh, từ giờ chúng ta hãy như không quen không biết đi.- Nó nói.

-Sao lại vậy được?

-Nếu anh muốn tốt cho em thì xin anh hãy như vậy đi.- Nó nói.

-Cô ấy nói đúng đấy, không muốn rước họa vào thân thì biến đi.- Anh cài lại cổ tay áo đã bị bung ra.- Anh liếc nhìn mọi người xung quanh.- Còn ở đó sao?- Mọi người nghe vậy dần tản ra nhưng không quên lời sau đó anh nói.- Ai bép xép chuyện này thì đừng trách tôi.

Anh cầm tay nó, cầm thật chặt như muốn chọc tức hắn. Khi đi, anh không quên dành tặng hắn nụ cười chiến thằng. Còn nó, nó chỉ để lại cho hắn ánh mắt nuối tiếc vô hạn.

*

Hành lang vằng vẻ không còn bóng người. hắn rút chiếc điện thoại trong túi, bấm một số điện thoại nào đó. Chỉ mới một tiếng đổ chuông mà đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Hắn nói:

-Điều tra cho tôi cô gái tên An, từng ở cô nhi viện Phong Linh.

*

Anh đứng bên khung cửa sổ.

-Tiếc sao?

Nó lắc đầu.

-Anh...

-Gì?

-Xin đừng trả thù Bảo.

-Sao chứ?

-Xin đừng trả thù anh ấy.- Nó nói như khóc.

-Tôi biết mình phải làm gì.- Anh lạnh lùng rồi cúi xuống hôn nó, một nụ hôn hờ hững mà lạnh cả sống lưng. Nó chưa nhận ra rằng trong đầu anh không có ý định làm gì gia đình tên đó, anh chỉ muốn trả thù hắn, một mình hắn, bằng chính sức của anh.



Một đêm đầy sao.

Nó nhìn thấy vậy ở cái mái vòm kính trong suốt ở hồ bơi.

-Này.- Anh gọi khiến nó quay ngoắt lại.- Đang làm gì đấy?

-Không, chỉ ngắm sao thôi.- Nó cười nhẹ.

Anh ngừng bơi, bước lên bờ. thấy vậy, nó vội cầm chiếc khăn đưa cho anh lau.

-Sao thế?- Anh nhìn nó dò xét.- Nghĩ tới tên Bảo đó nữa sao?

Nó im lặng, không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định. Tuy nhiên anh hiểu rõ chứ. Nó cứ cúi gằm mặt xuống đất như thể trên mặt đất đang có gì đó lạ lắm mà không nhận ra anh đang chau mày lại.

-Quản gia Lâm.- Anh gọi. gần như ngay lập tức, người quản gia lớn tuổi đáng kính nhất trong căn biết thự này xuất hiện.- Lấy cho tôi món quà chủ tịch Trịnh vừa gửi tới.

-Vâng.

*

Một lúc sau, quản gia Lâm quay lại với một cái hộp gỗ nhỏ mạ vàng trên tay. Anh cầm lấy cái hộp, mở ra. Từ bên trong, anh lấy ra một đồng xu vàng có vẻ cổ xưa.

-Thứ này được gọi là "Lucky coin", đồng xu may mắn của nữ hoàng Elizabeth. Em hiểu nó đáng giá cỡ nào chứ? Nó gật.

-Tốt.- Anh đóng cái hộp rỗng lại, trao cho quản gia Lâm. Rồi anh quay lại nhìn nó, nở nụ cười tàn nhẫn lạnh người, nắm chặt bàn tay giữ đồng xu, anh quăng thẳng đồng xu xuống bể bơi ngập nước trước sự ngỡ ngàng của nó.

Lấy chiếc khăn nó đang cầm trên tay để lau nước, anh nói:

-Em xuống hồ bơi đem nó lên đây cho tôi.

*

-Có cần rút nước hồ bơi ra không ạ?- Quản gia Lâm hỏi bằng giọng lo lắng.

-Không cần, để nguyên vậy cho tôi.- Anh lau mình rồi đáp bằng giọng giá băng.

*

Nó ngụp lặn trong nước, cố tìm một vệt sáng lấp lánh nào đó là dấu vết của đồng xu kia. Nó không biết bơi, nước cũng rất lạnh. Làm sao anh có thể bơi trong cái tình hình tiết trời thế này chứ? Toàn thân nó run lên bần bật. Nước như mơn trớn trên làn da nó, như thể thông qua từng lỗ chân lông trên da mà xâm nhập vào bên trong cơ thể để khiến nó lạnh hơn nữa.

Ngụp xuống nước hoàn toàn, nó cố mở to mắt ra mà nhìn, thế nhưng ở dưới nước, mọi thứ đều tối và khó nhìn. Nước xộc thẳng vào mũi và mắt nó khiến nó ngợp thở, mắt xót không chịu được. Nó vùng mình dậy khỏi mặt nước, ho sặc sụa. Thầm cảm ơn cái hồ bơi này nước chỉ tới gần ngang vai nó nên nó có thể đừng thẳng được chứ nếu với một đứa mù bơi như nó thì chỉ có chết mất. Còn nữa, cái mùi clo trong nước bể bơi thật khủng khiếp.

Nó nhìn quanh quất rồi khựng lại khi thấy cái gì đó lấp lánh lóe lên dưới đáy.

-Đây rồi.- Nó tự nhủ, đánh liều một lần nữa ngụp xuống nước, cố lấy cho bằng được đồng xu.

Ngay khi đã có được đồng xu trong tay, nó vui mừng.

Đột nhiên


Duck hunt