
>
“Có chuyện gì không?”
“Tất nhiên”
“Được rồi, tôi sẽ đến”.
Sora vừa đứng lên thì cô lại nhận được tin nhắn, nhưng…
- Ôi, làm sao đây? Điện thoại hết pin rồi…
Sora cất điện thoại rồi đi đến công viên Sông Hàn
Trong lúc đó…
- Sao không nhắn tin lại nhỉ?
- Sao rồi Yumi? Sora bảo sao?
- Em ấy không nhắn tin lại, không hiểu là đang ở đâu nữa.
- Vậy thử gọi điện xem sao.
- Ừ…
- …
- Sora tắt máy rồi…
- Vậy chỉ còn cách chuẩn bị thật nhanh và đợi em ấy về thôi…
- Ừ, đành vậy thôi
8 giờ 15 phút…
- Chào chú ạ!
- Cháu là Sora?
- Vâng ạ…
- Cậu thanh niên đó nhờ chú nói với cháu là hãy đến nơi mà
cháu đã ngồi chờ lần trước…
- Vâng, cảm ơn chú… – Sora cúi chào chú bảo vệ.
“Chỗ ngồi chờ?…a, nhớ rồi
Nhưng….sao lại hẹn mình đến đó???”
Sora vừa đi vừa nghĩ… và….
- Đến rồi hả?
Key đang đứng trước mặt Sora. Bất ngờ chạm phải ánh mắt Key
làm Sora đỏ mặt, còn Key thì không khác gì… một pho tượng… Key sững sờ vói vẻ
ngoài của Sora hôm nay…
- Gọi tôi đến có chuyện gì vậy?
Key khẽ giật mình, anh lấy lại bình tĩnh rồi quay sang phía
Sora:
- Theo tôi!
Key kéo tay Sora, dẫn cô đến nơi mà anh đã chuẩn bị một bữa
tiệc nhỏ cho cô…
- Chúc mừng sinh nhật!…
Trên tay Key là chiếc bánh sinh nhật màu hồng, vị dâu mà anh
đã đặt theo sở thích của Sora. Sora rất bất ngờ, cô nhìn Key không chớp mắt
- Llàm gì vậy? Nhanh thổi nến đi..
Sora nhắm mắt lại và ước, sau đó cô thổi nến…
- Lại đây… ngồi xuống đi…
Key dẫn Sora lại nơi anh đã chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ trên một
bãi cỏ với một tấm nilon lớn.
- Cắt bánh đi…
Key đưa con dao nhỏ cho Sora, cô cắt bánh và cười thật hạnh
phúc.
- Làm sao anh biết được?…
- Biết điều gì?
- Tất cả… sinh nhật tôi….những thứ tôi thích… và cả vị mà
tôi thích nhất….
- Vì… tôi là “chìa khóa vạn nặng” mà – Key quay mặt nghếch
lên trời tự đắc.
Sora lại nhìn Key chằm chằm…
- Thật sao?… một chiếc “chìa khóa vạn năng” không biết cách
tẩy trang, hahaha~
Sora bật cười sảng khoái, còn Key thì không cần nói cũng biết
là đang ngượng chín mặt…
Hai người cứ thế cười đùa thật vui vẻ.
8 giờ 45 phút…
- Sao chị ấy còn chưa về? – Taemin sốt ruột ngó ra ngoài
hành lang.
- Yumi ah~ thử gọi cho Sora lần nữa xem…
- …
- Vẫn không liên lạc được…
- Haiz…. – mọi người đều thở dài….
Trong khi đó, Key và Sora đã dọn dẹp xong xuôi như những gì
đã hứa với chú bảo vệ, họ đang ngồi nghỉ ngơi và….
- Này, có muốn xem một thứ không?
- Gì vậy?
Key đến chỗ cách chỗ hai người ngồi chừng 5 mét, ngồi xuống
làm gì đó….
- Này, cái gì vậy? – Sora tiến lại gần….
- Còn không mau chạy!
Key vội đứng dậy và chạy ra thật xa.
- Ahhhhh~
Một dàn pháo bông phụt lên khiến Sora giật mình chạy ra xa…
- Ahahaha…~ – Key đứng ôm bụng cười nhìn Sora…
- Sao anh không nói cho tôi biết trước hả? – Sora hét lên.
- Tôi đâu có nói cô đến gần đó, hahaa~ – Key vẫn cười không
dứt…
Sora có vẻ giận, nhưng nó đã tan biến khi cô ngắm nhìn dàn
pháo bông kia…nó thật đẹp… và hơn nữa, đây là món quà do người đặc biệt trong
lòng cô chuẩn bị….
- Cảm ơn anh…. cảm ơn rất nhiều… đã nhiều năm rồi tôi không
có một bữa tiệc sinh nhật vui như vậy…
- Không có gì, vui là được rồi – Key nở một nụ cười thật hiền.
- Cũng gần 9 giờ rồi, chúng ta nên về thôi, tôi nói với chị
Yumi rằng tôi sẽ về sớm…
- Được, về thôi…
Hai người đứng lên và ra khỏi công viên…
- À… Sora~ để tránh rắc rối cho cả Hai… chuyện tối nay…
- Em…ah…
Mặt Sora đỏ lên và nóng bừng, còn Key thì nhìn cô chằm chằm.
cô ấp úng…
- Dù sao… anh cũng hơn tuổi, nên xưng hô như vậy thì tốt
hơn….
Sora quay đi, cô đang rất bối rối..
“Mình vừa nói cái gì vậy nhỉ?…”
- Oh…. cũng được… – Key cũng trở nên ấp úng trước biểu hiện
dễ thương của Sora.
- Em sẽ không nói chuyện hôm nay đâu….em cũng không muốn bị
mọi người chọc mà…
Không gian trở nên trầm lặng, chỉ còn tiếng bước chân của
hai người, Thỉnh thoảng, họ lại đưa mắt nhìn lén đối phương, nhưng chẳng ai nói
một câu nào cho đến khi về tới kí túc xá…
- Hmm… Sora…. về nha…
- Vâng, anh về nghỉ sớm nha…. thực sự…cảm ơn anh…. tạm biệt….
- Tạm biệt
Sora vội vã quay đi, cô có cảm giác mặt mình như sắp bỏng vậy.
Thay đổi cách xưng hô làm cô không thoải mái lắm, nhưng cô cũng không hiểu tại
sao mình lại làm vậy, chỉ thấy trong lòng rất vui và có chút cảm giác mà cô
không thể hiểu được….
Key