Vị Yêu

Vị Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322964

Bình chọn: 8.00/10/296 lượt.

ười vu vơ, chiếc áo sơ mi trắng giờ không lành lặn như ban đầu mà loang lỗ máu. Cô đã đi trên đôi chân này để về, khuôn mặt trắng giờ xanh xao và tiều tụy cố kiềm nén cơn đau thể xác, Ngọc đã biết tin cô thông báo nên chuyện này quá bình thường. Cô đã bị đánh rất nhiều lần thì phải… Đếm không bao giờ hết được. Sao ông trời có thể cho ra đời 1 đứa ngốc nghếch và đau khổ này chứ!

Trang là 1 đứa con của 1 thương nhân cực kỳ giàu có, các bạn cũng lấy làm lạ vì cô bạn không trưng diện đúng không? CHỉ là cô không muốn đua đòi, ba cô đi công tác xuyên suốt chẳng ai ngó ngàng đến cuộc sống của cô dù sống hay đã chết. Nhiều lúc cô đã nghĩ quẩn nhưng rồi lại thôi đó là lí do cô rụt rè ít nói…

……………………………………………………………………………………………….

- Sáng mai mẹ muốn con đến đưa Lan đi học!- Bà Vân chống tay nhìn thằng con mình đang hờ hững vuốt mái tóc.

- Tại sao?- Đáp lại giọng nghiêm chỉnh của mẹ mình, Kiệt chỉ trả lời qua loa với ý định không mong muốn.

- Đó là lệnh của mẹ!- Bà Vân nhấn mạnh.

- 1 cái lệnh không thể thực hiện. Con đi tắm đây! Hôm nay rất mệt rồi…- Phong đứng dậy vừa đi vừa cởi chiếc áo vest mình đang mặc ra chẳng thèm quay lại nhìn sắc mặt của mẹ mình đã chuyển biến xanh, đỏ, tím , vàng ngộ nghĩnh ra sao. Có thể nói, cậu là 1 đứa chai lỳ và cực kỳ cứng đầu.

Bà Vân tức điếng người phải lấy tay vuốt vuốt ngực cho bớt sự nóng nảy. Bà nhấc điện thoại gọi cho Lan. Lan cũng vừa tắm xong vừa lấy khăn lau tóc vừa nghe điện thoại:

- Dạ bác gọi cháu!

- Bác cũng rất muốn tạo điều kiện cho cháu và Kiệt tiếp xúc nhưng khổ nỗi nó gặp con là như lửa với nước, oan gia ngõ hẹp thì làm sao đây?

Lan mím môi suy nghĩ, đúng, giờ cũng không có lý nào thấy sang bắt quàng làm họ được. Phải làm sao đây, í dà, hơi khó… Hay là hỏi Nam nhỉ? Nhắc đến Nam mới nhớ, lúc nãy cô về 1 mình chẳng thấy Nam đâu từ lúc Trang về. Lúc trên taxi định gọi Nam xem sao nhưng lại quên. Miên man trong dòng suy nghĩ giờ cô mới nhớ ra là vẫn đang nói chuyện thông qua telephone với bác Vân. Lời nói rất mắc tiền mua mà ==”

- Để con suy nghĩ chút, bác cứ yên tâm đi há!

- Ừ, vậy thôi nha.

Lan buôn điện thoại ra nằm nhoài trên giường, lúc trước cô và Kiệt có gì đáng nhớ nhất vậy? Ngoài che chở cho Kiệt ra thì chẳng có gì. CHỉ là kem dâu và coffee đen không đường. Ôi chán! Mà hình như… AAAAA… có rồi… Cứ bảo Lâm ra mặt bắt nạt Kiệt rồi mình sẽ ra giải cứu như Supper Spider Girl há há… Con bé ôm mặt cười sặc sụa không ngờ nó nghĩ ra kế hay hay hay hay hay hay ơi là hay….

……………………………………………………………………………………………….

Nam gác tay lên trán suy nghĩ, lúc Trang về cậu đã thấy có 1 đám con gái đi theo nên đã tò mò mà đi xem có chuyện gì không! Phía sau 1 cô gái yếu ớt là 1 sức mạnh phi thường, cậu đã tính chạy ra giải cứu nhưng trời đâu có cho anh làm con người tốt hoàn toàn đâu! Bước chân anh nửa muốn đi nửa muốn không, anh cứ chần chừ đó cho đến khi Trang nằm nhoài ra ra đất người be bết máu nhưng khuôn mặt cô vẫn buồn và bí ẩn như vậy không hề nhăn nhó hay khó chịu. Cô tự ngồi dậy tự bước đi dù lảo đảo trời đất cuồng quay. Không hiểu tại sao anh lại hối hận vì lúc nãy không ra giúp Trang. Có lẽ cô bạn biết có người chỉ khoanh tay đứng xem nên vừa ngồi dậy nổi đã đưa đôi mắt lạnh của mình về phía anh đang ẩn nấp rồi nhếch mép tự cười nhạo. Nụ cười đó dành cho anh hay cho cô? Anh và cô có quen biết hay sao? Cô gái này làm anh bận tâm quá!

- Tôi chưa từng bảo mình đang quen Kiệt mà! Buông tha tôi nhé, cảm ơn mọi người rất nhiều!- Nói rồi Trang đứng dậy xách chiếc ba lô trên chiếc ghế bên cạnh. Mì nóng nhưng chưa đủ bỏng rát để lột sạch da trên mặt cô. Nam đứng chết trân nhìn cảnh tượng này, đáp lại sự ngạc nhiên của Nam chỉ là cái liếc nhìn nhẹ nhàng tựa gió thoảng. . .

…………………………………………………………………………………………………..

Nam cứ trằng trọc mãi không ngủ được, ánh mắt bí ẩn nhưng hình như đã trông thấy ở đâu rồi! Cực kỳ thân quen… Ánh mắt này có vẻ thiêu đốt mọi thứ xung quanh, ánh mắt oán trách giận hờn khiến anh thấy tội lỗi… Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì anh nhận được cuộc điện thoại của Lan:

- Anh à ~!!!! Anh có số điện thoại của Lâm mà, đúng không? Cho em xin đi! Được không?- Giọng Lan nhõng nhẽo qua điện thoại. Nghe giọng nói của Lan làm anh thả lõng cơ thể mình ra, có vẻ phấn chấn hơn đôi chút. Anh hỏi:

- Em cần để làm gì?

- Bí mật… hì hì hì… Cho em đi!

- Không nói anh không cho!- Nam ghẹo.

- Anh không cho em không nói đấy!- Lan chu môi cãi lại đúng là phải thua thôi. Nam lúc này cũng chẳng có tâm trạng tìm hiểu chỉ muốn chợp mắt tí xíu cho bớt âu lo mệt mỏi nhưng thật ra đêm nay thì không thể. Anh nói rồi cúp máy ngang:

- Đợi xíu, anh nhắn qua cho… Bye em…

- By..e- Tiếng bye chưa kịp trọn vẹn thì Nam đã tắt máy làm Lan hụt hẫng, Nam chưa bao giờ tắt máy trước. À mà quên hỏi xem Nam lúc nãy đã ở đâu nữa, cô chỉ về có 1 mình, tại sao anh lại bỏ cô 1 mình chứ! Quả thật,


XtGem Forum catalog