Polly po-cket
Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215215

Bình chọn: 9.00/10/1521 lượt.

ta là vợ của tao, đừng có lấy tờ giấy vụn này ra mà hù dọa..."

- Kính Hoàng, tôi xin lỗi thời gian qua đã không nói ra... tôi đã kết hôn rồi. - Hải Yến khẽ nói. - Tôi không yêu anh, không thể lấy anh.

- Mày... đồ con gái mất dạy. - Triệu Hà tức giận hét lên rồi ra xe ra về.

Triệu Hải Yến khóc nức nở... ôm lấy mặt bỏ chạy ra khỏi lễ đường. Tuấn Anh nhanh chóng đuổi theo... sau đó mang cô vào xe mà bỏ đi.

- Bình tĩnh một chút, đừng khóc nữa. - Tuấn Anh khẽ nói.

- Cha tôi... ông ấy có lẽ sẽ từ bỏ tôi. - Hải Yến nói.

- Hổ dữ không ăn thịt con, đợi khi ông ấy nguôi giận về nhà xin lỗi là được... chẳng phải Triệu gia chỉ có một mình em là con ư.

- Nếu về lại Triệu gia... cha tôi sẽ cấm tôi gặp anh. - Triệu Hải Yến đưa mắt nói.

- Em yên tâm, tôi sẽ không từ bỏ em đâu. - Tuấn Anh khẽ mỉm cười, bàn tay đưa qua nắm chặt tay cô. - Tôi sẽ khiến ông ấy chấp nhận chuyện của chúng ta.

Triệu Hải Yến được Tuấn Anh đưa về nhà riêng của anh, hiện tại Triệu lão đang rất tức giận, không ai biết ông ấy sẽ làm gì nếu cô gái nhỏ này quay về, hoặc là anh sẽ mãi mãi không gặp lại cô được nữa. Tuấn Anh nghĩ một chút, sau đó quyết định mang Hải Yến đến nhà mình, nơi đã một lần đưa cô về.

- Chúng ta sẽ ở đây sao? - Triệu Hải Yến đứng trước cửa nhà, đôi mắt cô liếc nhìn Tuấn Anh.

- Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp, ở chung có gì là sai. - Tuấn Anh nhíu mày, nhanh chóng mở cửa đi vào.

Cô khẽ mỉm cười, là vợ chồng sao... đến giờ cô vẫn không thể tưởng tượng nỗi những gì đang xày ra. Đầu tiên là cô thích anh, làm mọi cách để khiến anh chú ý đến cô... phải chăng cuối cùng cô đã thực hiện thành công rồi và kết quả chính là anh đã trờ thành người chồng hợp pháp của cô.

- Còn không vào sao? - Tuấn Anh quay đầu lại nhìn Hải Yến đang ngẩng ngơ.

- Vào chứ, nhà của chồng em mà. - HẢi Yến tinh nghịch đáp.

- Cô mặc vào. - Tuấn Anh đưa một chiếc váy màu hồng về phía Hải Yến.

- Chiếc váy này... là của ai, anh đã từng mang cô gái khác về nhà sao. - Hải Yến rầu rĩ nói.

- Là tôi biết mọi chuyện sẽ như thế này nên chuẩn bị trước cho cô. - Tuấn Anh bỏ vào trong phòng, đến của lại nói. - Cô là người con gái đầu tiên bước vào căn nhà này.

Tuấn Anh thay một bộ trang phục ở nhà, sau đó tiến về phía bếp mở tủ lạnh ra, bên trong chẳng có thứ gì còn có thể ăn được.

- Đợi tôi một chút. - Tuấn Anh mặc áo khoác vào đi ra ngoài.

- Anh đi đâu vậy, cho tôi theo với. - HẢi Yến quay đầu nói theo.

- Siêu thị. - Tuấn Anh đáp gọn.

- Tôi cũng muốn đi. - Hải Yến đang ngồi trên ghế salon, nghe thấy liền nhanh chân chạy theo.

Tuấn Anh đẩy xe, Hải Yến lần lượt đi phía trước lấy hết thứ này đến thứ khác, đến khi xe đầy không còn chổ chất lên thì mới chịu dừng lại. Tuấn Anh không nói gì, để mặc cô chọn lựa... trong lòng anh có cảm giác ấm áp khi nhìn thấy nụ cười hớn hở của Hải Yến khi tìm được món đồ cô thích.

- Tuấn Anh, chúng ta có nên mua thứ kia không nhỉ. - Hải Yến chỉ về một hộp vuông đặt gần quầy tính tiền.

Tuấn Anh nhíu mày, nhìn về phía hộp vuông nhỏ kia.

- Tôi không phải là không muốn sinh con cho anh đâu, nhưng tôi muốn chúng ta ở bên nhau dài thêm một chút. - Hải Yến khẽ đỏ mặt mìm cười.

Tuấn Anh khẽ nhếch miệng cười nói nhỏ vào tai Hải Yến:" Đừng tưởng tượng nữa."

Hải Yến không hiểu hết ý của Tuấn Anh, nhưng hai người là vợ chồng... không phải chuyện có con là rất bình thường sao, hoặc là anh ấy không xem cô là vợ thật.

- Em định dọn đến nhà tôi ở luôn hay sao, vì sao lại mua nhiều như vậy. - Tuấn Anh lái xe hỏi

- Không phải em là vợ anh sao?

- Tôi không phủ nhận.

- Vậy em ở với anh cả đời... không phải là chuyện bình thường sao.

- Ừm. - Tuấn Anh khẽ gật đầu.

- Vậy sao còn thắc mắc chứ.

- Em sẽ từ bỏ cha em sao... sẽ từ bỏ thân phận tiểu thư nhà họ Triệu được sao. - Tuấn Anh dừng xe lại bên lề đường nhìn vào đôi mắt của Hải Yến.

Hải Yến khẽ giật mình, từ nhỏ mẹ cô đã mất, cha một mình nuôi cô khôn lớn không hề nghĩ đến tình cảm riêng tư, hết sức nuông chiều. Cô liệu có thể từ bỏ cha được không, Triệu Hải Yến cuối đầu không đáp.

- Tôi không đưa em về Triệu gia vì hiện tại không thích hợp... em cứ trẻ con mãi như vậy, tôi có chút nghi ngờ về bản thân tôi. - Tuấn Anh tự hỏi, vì sao lại có tình cảm với một cô gái trẻ con như vậy.

- Nghi ngờ về việc gì chứ? - Triệu Hải Yến nói.

- Không có gì. Em ngốc như vậy, chẳng thể hiểu được.

Tuấn Anh xách trên tay nhựng túi nilon đựng rất nhiều thứ mà Hải Yến đã mua trong siêu thị và đa phần là đồ ăn sẵn. Tuấn Anh khi nãy mãi mê nhìn cô vui cười lựa chọn, lại không kiểm tra cô đã lấy thứ gì... nào ngờ chỉ toàn là đồ ăn sẵn.

- Những thứ này... - Tuấn Anh kinh ngạc.

- Anh biết đó... tôi từ bé đã được cha nuông chiều nên... về khoảng nấu nướng tôi chịu thua thô