Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vợ Hờ Ơi! Anh Yêu Em

Vợ Hờ Ơi! Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321853

Bình chọn: 10.00/10/185 lượt.

/>
Đêm
hôm đó Tiểu Phương không ngủ được có lẽ cô lạ nhà.Cô thấy căn nhà này
thật lạnh lẽo và cô đơn nó chỉ vui vẻ và có sức sống khi có mặt ông bà
Triệu.


Sáng hôm sau,Tiểu Phương mệt mỏi bước vào nhà tắm cả đêm qua cô không tài
nào chợp mắt được.Vscn xong cô trang điểm 1 chút không phải cô điệu đà
gì vì cô muốn che đi những vết thâm quần bao quanh đôi mắt to tròn của
cô xong cô mặc 1 bộ váy trang nhã bước xuống nhà.Ông bà Triệu đang ngồi ở phòng khách.Trưa hôm nay ông bà Triệu sẽ bay sang Mỹ nên Tiểu Phương
muốn nói chuyện với ông bà ấy 1 lát.


_Con chào ba mẹ.Tối qua ba mẹ ngủ có ngon không ạ?-Tiểu Phương cười híp mắt.

_Chào con.Tối qua chúng ta ngủ ngon lắm còn con chắc khó ngủ lắm phải không?-Bà Triệu quan tâm.

_Dạ….do hơi lạ….chỗ…nhưng….con cũng ngủ được 1 chút.-Tiểu Phương gượng cười.

_Tiểu thư có dùng cà phê không ạ?-Ông quản gia hỏi.

_Dạ không cảm ơn bác.

_Ủa Minh Quân đâu?Sao nó không xuống với con luôn.

_Dạ anh ấy đang ngủ ạ.

_Ừ….chắc do nó làm việc nhiều quá con cũng đừng buồn nha nó là vậy đấy chỉ biết
tới công việc chẳng biết tới bạn bè yêu đương gì cả.Nó nói sẽ lấy vợ làm mẹ cũng ngạc nhiên tưởng đâu nó đùa nhưng hóa ra là thật.-Bà Triệu bật
cười.


Tiểu Phương không nói gì chỉ cười trừ.

_Mẹ nói xấu con cái gì đấy?-Minh Quân từ trên lầu bước xuống.

_Cho tôi 1 tách cà phê.-Anh ta quay sang nói với quản gia.

_Thấy chưa thằng này cứ mỗi lần nhắc tới nó là y như rằng nó xuất hiện
ngay.Mẹ đâu có nói gì đâu mẹ chỉ nói là hồi nhỏ mãi đến 7 tuổi mà vẫn
còn tè dầm lại còn sợ gián nữa.-Bà Triệu cười gian.


Lời nói của bà làm ông Triệu,Tiểu Phương và đám người hầu mắc cười nhưng
không dám cười lớn sợ Minh Quân quê nên chỉ dám mỉm cười 1 cái.


_Quản gia có bữa sang chưa?Tôi đói rồi.-Minh Quân bực mình hậm hực đi vào phòng ăn.

Ông bà Triệu và Tiểu Phương cũng đi theo.Suốt buổi ăn Minh Quân chỉ cắm cúi ăn không nói gì.Ăn xong Tiểu Phương và Minh Quân đi lên phòng thay đồ
chuẩn bị đưa ông bà Triệu ra sân bay.


_Hihihihihihihi…..-Tiểu Phương vừa lấy quần áo vừa khúc khích cười.

Minh Quân biết cô đang cười mình nên giận dữ.

_Bộ mắc cười lắm hay sao mà cô cười hoài thế?-Minh Quân bực bội.

_Ừ…..hihihihi…..công nhận anh lớn rồi …..hihihihihi…..mà còn……dấm đài…..hihihihihi…..rồi
còn……sợ gián nữa chứ.-Tiểu Phương ôm bụng cười nắc nẻ.


_Không được cười nữa.Tôi cấm cô không được nhắc tới chuyện này nữa.-Minh Quân quát.

_Ừ…hihihi…không cho cười thì thôi…..-Tiểu Phương ôm đồ đi vào nhà tắm.

Tại sân bay có 4 người đang đứng ở đại sảnh họ thu hút hết mọi ánh nhìn của mọi người.

_Ba mẹ đi đây các con ở lại mạnh khỏe nhé.Có dịp ba mẹ sẽ về lúc đó là phải có cho ông bà này 1 thằng cu đó nha.-Bà Triệu châm chọc.

_Ơ….dạ…-Tiểu Phương cúi mặt vì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra được.

Tiễn ông bà Triệu xong Tiểu Phương về nhà còn Minh Quân thì vào công ty luôn.

_Tiểu thư đã về.-Đám người hầu đồng thanh làm Tiểu Phương giật mình.

_Dạ mời Tiểu thư vào phòng học ạ.Giáo viên đã chờ sẵn rồi.Mời Tiểu thư theo tôi.-Ông quản gia dắt cô tới 1 căn phòng rộng có đầy đủ thiết bị học
tập phải nói đây là trường học thu nhỏ mới đúng.


_Xin chào Tiểu thư tôi tên là Kim Liên sẽ là giáo viên dạy học cho Tiểu thư
ạ.-1 người phụ nữ dáng thon gọn bước tới chỗ Tiểu Phương đang ngồi.


_Ờ….chào cô…..nhưng cô cứ gọi em là trò hay là Tiểu Phương cũng được đừng gọi bằng Tiểu thư nha em không quen.-Tiểu Phương cười.

_Dạ.-Bà cô gượng cười.

_Lại nữa rồi cô cứ nói chuyện tự nhiên đi đừng khách sáo quá.

_Cô…biết rồi.Thôi chúng ta học nhé.Trước tiên cô sẽ kiểm tra trình độ của em như thế nào nhé.-Bà cô như đã quen với cách xưng hô cô em.

_Dạ.

_Đây là các bài kiểm tra về toán, văn,tiếng anh,và tất cả các thứ tiếng em
biết.Cô cho em thời gian là 12 tiếng.Sao em thấy được chứ?-Bà cô đưa cho Tiểu Phương 1 đống bài.


_Dạ được.-Tiểu Phương cười rồi cắm cúi làm bài đối với cô những thứ này chỉ là chuyện nhỏ.

Tích tắc…Tích tắc…..

1 tiếng…..

5 tiếng….

9 tiếng….

11 tiếng…..

_Cô ơi em xong rồi.-Tiểu Phương lay lay bà cô đang ngủ gật.

_Ừ….-Bà cô từ từ mở mắt dậy xem bài của Tiểu Phương.

Càng xem bà ấy càng khâm phục cô vì chỉ ở độ tuổi 17 thôi mà cô lại có trí
thông minh hơn người có khi còn hơn cả bà ấy nữa.Xem xong bà ấy nửa vẻ
hài lòng nửa vẻ sợ hãi.


_Cô ra ngoài chút nhé.-Bà ấy đứng lên bỏ ra ngoài.

_Dạ.-Tiểu Phương vẫn vô tư ngồi mút kẹo không để ý xem