
lại mẹ, nhận lại cái
tình yêu mà mình kháo khát có từ người mẹ, bảo hắn phải ôm chặc lấy bà. Nhưng
hành động lại không nghe theo lời hắn, hắn đẩy bà Trọng ra nhìn bà đầy hận thù.
-Tôi không có mẹ, mẹ tôi chết lâu
rồi.
Bà Trọng nghe thấy đứa con bao
năm qua mình muốn gặp nhất lại có thể đứng trước mặt bà nói “mẹ đã chết” có câu
nói nào đau hơn câu nói này đâu.
-Mẹ.. biết con hận mẹ? nhưng mọi
chuyện không như con đã nghĩ và thấy đâu?
- không phải ư? Nực cười? có lẽ
bao năm qua bà sống rất hạnh phúc bên người tình của bà thì phải? và bà cũng
không có tư cánh gì làm mẹ tôi cả? Hãy
trở về sống bên tình nhân cả bà đi
Bà Trọng đau đến thắt lòng khi
nghe hắn nói câu đó. Ai cũng có thể nói
bà ngoại tình, ai cũng có thể nghĩ xấu về bà nhưng riêng chỉ có Trọng Thiên,
Thiên Kỳ và chồng bà là không thể? Thế mà đời phủ phàng.
-Thiên Kỳ? anh đừng nói mẹ anh
như vậy?
Nó níu lấy cánh tay hắn lay lay
khi thấy bà Trọng nước mắt rơi lả tả.
-Anh hai mọi chuyện không như anh
nghĩ đâu? Mẹ sẽ đau lắm khi anh nói thế?
Trọng Thiên dù đang bệnh nhưng
không đau băng cảm giác bây giờ, khi mình phải chứng kiến cảnh anh hai và mẹ
như vậy?
-Không bao giờ tôi tha thứ cho
người đã phá hủy gia đình này và bỏ rơi tôi.
Hắn nói rồi quay bước đi ra
ngoài, bà Trọng ngồi dưới nền nhà lạnh lẽo đầy mùi thuốc sát trùng, những giọt
nước mắt không tự chủ rơi xuống đất. Nỗi ân hận vẫn chiếm lấy người phụ nữ vô
tình đánh mất hạnh phúc này.
Nó chạy theo hắn đến một góc nhỏ
cầu thang, hắn yếu đuối ngồi phệnh xuống đất, nó thấy được giọt nước mắt nóng
hổi từ từ khẻ rơi trên má hắn, nó biết hắn rất muốn tha thứ, rất muốn gặp lại
mẹ nhưng chỉ vì quá khứ ngự trị mãi bám theo hắn, nên hắn không thể.
-Khóc đi, rồi mọi chuyện sẽ qua
thôi/
Hắn ôm lấy nó khóc như đứa con
nít bị mẹ bỏ rơi, bao năm qua hắn đã kiềm nén cảm xúc, kiềm nén sự khát khao có
mẹ như bao người khác.
-Không thể… anh không thể tha thứ
cho người đã gián tiếp cướp đi mạng sống của cha, không thể.....không thể tha thứ
cho con người ấy?
-Anh ngoan hãy nói hết những gì
dấu trong lòng, em sẽ là người bên anh để lắng nghe.
Nó dỗ về hắn.
-Anh…anh rất ..rất muốn gặp lại
mẹ,rất muốn được mẹ ôm ấp, rất muốn mẹ
đưa đi công viên, rất muốn có bửa cơm gia đình như bao người khác nhưng…
không thể…không thể tha thứ .
Nó giờ mói biết hắn bề ngoài lạnh
lùng nhưng bên trong lại nhiều vết thương như vậy? nó nghĩ chắc bao năm qua hắn
sống rất đau khổ và vằn vặt với quá khứ. Ngay lúc này đây,Nó càng thấy mình yêu hắn nhiều hơn,nếu thật sự một ngày nào đó hắn
rời khỏi cuộc sống của nó chắc nó…………..
-Dù gì thì cũng là mẹ anh? Đừng cố kiềm nén cảm xúc của mình hãy đối mặt
với trái tim mình, đừng trốn tránh,……………… em sẽ mãi ở bên anh.
Nó âu yếm ôm lấy hắn, như muốn
thay ai đó bù đắp và chữa lành vết thương lòng đang chiếm lấy hắn.
Trọng Thiên vươn vai vui vẻ, nhìn ngắm mặt trời mọc, vì cuối
cùng anh cũng được rời khỏi cái nhà tù này? Trọng Thiên muốn xuất viện sớm
nhưng bà Trọng không cho sợ anh lại bị gì nên giữ lại cho đến hôm nay. Vừa vô
tư hát hò mừng cho ngày ra tù( viện) thì điềm xui lại đến
-ÂY….da.. gì vậy trời?
Trọng Thiên ôm đầu la oái oái, anh chả biết ai vô duyên đá
nguyên lon nước vào đầu anh, Anh không muốn bị bắt lại cái nơi này đâu mà sao
xui quá trèn, vừa định quay sang chưởi thì……………..
-Anh có sao không?..... em xin lỗi nha…..
Phương Linh vội chạy
lại xin lỗi Trọng Thiên rối rít, mắt long lanh nhìn anh. Thấy Trọng Thiên không
có phản ứng Phương Linh sợ hãi .
-Anh….anh …có sao không? Không lẻ mới đây bị thiểu não rồi?
-À… à… không ..không… Chỉ chảy ít máu thôi.
-Hả..? vậy mà bảo không? Để em xem…. Anh cho em xin lõi nha
nha.. em không cố ý đâu.
Phương Linh ngồi xuống xát Trọng Thiên, coi vết thương của
anh.. Trong Thiên ngồi ngoan ngoãn như một đứa trẻ, tim đập loạn xạ, nhìn Phương
Linh không rời mắt, Trọng Thiên cảm thấy quen quen hình như (chưa gặp bao giờ..há
há..)đã gặp Phương Linh ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra.
-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa..
Hai đứa không biết
làm cái quái gì mà ôm nhau lắn lốc xuống cầu thang luôn. Hiện trạng bây giờ là
Phương Linh đè lên Trọng Thiên, còn môi chạm môi nữa chứ. Phương Linh đỏ mặt
đứng dậy, bối rối không biết nói gì, Trọng Thiên ôm cái đầu đáng thương lếch
dậy, nhưng lại được hôn thì anh hết luôn cả cảm giác đau.
-Em… em có sao không
-à..không? Anh …đầu anh
-Không vấn đề gì đâu?
-Ừ.. thôi em đi đây?
Phương Linh mắc cỡ vội chạy đi.
-Chúng ta sẽ gặp lại chứ?
-Nếu có duyên.
Trọng Thiên gọi với theo, tay
chạm môi. Rồi nở nụ cười, nụ hôn của Phương Linh vẫn còn lưu luyến trên môi anh
không chịu